Chương 92: Chương 92:

Trình Ân Ân đi xem phim cùng với Giang Tiểu Sán xong, ngồi ăn kem lộ thiên ở một cửa hàng. Không có gì vui hơn khi có thể ăn kem ốc quế lạnh trong thời tiết nóng nực của mùa hè.

Nhận được giấy báo trúng tuyển của A Đại xong, tâm tình của Trình Ân Ân rất tốt. Mọi chuyện gần đây đều tiến triển thuận lợi, tất cả đều đi theo hướng mà cô mong muốn.

Chuyện này cô còn chưa kịp nói cho Giang Dự Thành. Trình Ân Ân muốn chờ anh về cho anh chút ngạc nhiên này.

Nói là đi chuyến bay sáng nay, chắc là tối mới về đến?

“Ba về lúc nào?” Lúc Trình Ân Ân đang nhìn vào xe đẩy bên cạnh cười với cô bé bên trong xe, chợt nghe Giang Tiểu Sán hỏi.

“Tối về.” Cô trả lời xong mới phản ứng lại, Giang Tiểu Sán hỏi là “Về khi nào?” chứ không phải “Khi nào về?”. Thay đổi thứ tự một chút, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Cô quay đầu, phát hiện Giang Tiểu Sán đứng lên, nhìn về một hướng vẫy vẫy tay.

Cô cũng theo đó mà nhìn qua, bên đường đỗ một chiếc xe con thương vụ, Giang Dự Thành bước đôi chân dài xuống. Bên trong quần tây xám có vân, áo sơ mi trắng mở hai nút, vừa xuống xe đã thu hút một đống ánh mắt.

Trình Ân Ân cắn cái muỗng, sửng sốt.

Mặt trời chói chang, mấy cô gái trẻ đang che những cây dù đầy màu sắc. Khuôn mặt của Giang Dự Thành lạnh lùng đi ngang qua giống như người mẫu nam đang chụp hình chân dung cho tạp chí thời trang.

Tình cảnh này có chút quen thuộc khó hiểu, giống như ngày nghỉ Tết vừa rồi bọn họ cùng nhau đi xem phim.

Khi đó trong lòng Trình Ân Ân len lén có cái suy nghĩ: “Chú Giang rất đẹp trai nha!”

Hôm nay lại đang suy nghĩ: “Chồng mình thật đẹp trai.”

Giang Dự Thành nhanh chân đi về phía bọn họ, đi vào bên dưới cây dù che nắng, đứng bên ngoài cách một hàng rào chắn bằng gỗ, “Ra đây.”

Trình Ân Ân lấy cây kem trong miệng ra, “Anh có ăn kem ốc quế không?”

“Ra đây.” Giang Dự Thành nói thêm một lần nữa, “Anh có lời muốn nói với em.”

Thấy thần sắc nghiêm túc của anh, Trình Ân Ân đứng dậy đi ra ngoài. Giang Tiểu Sán nũng nịu, giang hai cánh tay nói: “Ba ôm con ra ngoài với.”

Giang Dự Thành vòng qua nách cậu bé ôm cậu qua khỏi rào chắn, thả xuống mặt đất. Bên ngoài trời nắng gắt, Giang Tiểu Sán sợ nóng, vừa đặt chân xuống đất đã nhanh chóng chạy đến chỗ chiếc xe, nhanh chóng leo hưởng máy lạnh.

Trình Ân Ân đi qua chỗ Giang Dự Thành, mở cửa đang muốn lên xe, Giang Dự Thành bỗng nhiên giữ chặt tay cô.

Anh dặn dò tài xế: “Đưa nó về nhà đi.” Sau đó đóng cửa xe, lôi kéo Trình Ân Ân đi về hướng ngược lại.

“… Làm sao vậy?” Trình Ân Ân hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, “Vì sao để Sán Bảo Nhi về trước?”

Giang Dự Thành không nói gì, vẫn một mực kéo cô đi đến bãi đậu xe ngầm, đi đến trước xe cô, nói: “Chìa khóa.”

Trình Ân Ân mở túi xách ra đưa chìa khóa cho anh. Giang Dự Thành mở khóa, mở cửa ghế lái phụ nhét cô vào, sau đó ngồi vào ghế lái, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Trình Ân Ân có chút ngốc, cầm nửa cây kem chưa ăn xong, không hề có một chút động tác nhỏ nào.

“Giang Dự Thành?” Cô gọi một tiếng, thấy anh không có phản ứng lại gọi: “Chú Giang… Ông xã?”

Lúc này Giang Dự Thành ngồi bên cạnh mới liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng chỉ thế thôi liền quay người đi. Im lặng một hồi, cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng điệu không mặn không nhạt không đoán được cảm xúc:

“Vì sao lại chọn A Đại?”

Thì ra là chuyện này à, Trình Ân Ân quay qua tiếp tục ăn cây kem, “Em chọn A Đại không tốt sao? Có thể ở lại chỗ này.”

“Em không cần vì anh là oan ức chính mình.” Giang Dự Thành nói.

“Em không có oan ức mà, em là vì chính bản thân em chứ không phải vì anh,” Trình Ân Ân mạnh miệng, “Em là vì chính em.”

Giang Dự Thành không nói gì thêm, tiếp tục im lặng. Trình Ân Ân cũng im lặng chờ đợi, im lặng ăn xong cây kem đã tan đi của cô.

Giang Dự Thành lái xe về chung cư trên đường Tân Bình. Tắt máy xe ở bãi đỗ xe, buông tay từ chỗ tay lái mới nói: “Bắc Đại là mơ ước của em, em không nên từ bỏ.”

Phản ứng của anh, hoàn toàn không có cái gọi là kinh ngạc đầy vui vẻ mà cô mong đợi. Sao không hề giống chút nào với tưởng tượng vậy nè? Giống như bao nhiêu nhiệt tình đều bị tạt nước lạnh, cô có chút thất vọng cũng có chút lạc lõng.

“Bắc Đại không phải mơ ước của em--- Là do em thấy bản thân mình cản trở anh trai nên muốn hoàn thành thay anh ấy. Giấc mơ mà anh không thể nào hoàn thành.”

“Nếu như không có anh, em sẽ có đi không?” Câu hỏi của Giang Dự Thành trúng tim đen.

Trình Ân Ân im lặng.

Một mơ ước cất chứa trong lòng rất lâu, tâm tình chờ mong kia của cô là thật. Nếu không có Giang Dự Thành, cô nhất định sẽ chọn, đi.

Nhưng mà cuộc đời vốn là như vậy, có chuyện quan trọng hơn cũng có người quan trọng hơn. Cho nên bạn bằng lòng vì những chuyện đó, con người đó mà bỏ qua những chuyện quan trọng thứ hai. Giống như anh trai cô năm đó từ bỏ việc đi Bắc Kinh.

Lúc Trình Ân Ân đưa ra lựa chọn của mình, không trải qua quá nhiều mâu thuẫn. Chuyện lần này làm cô cũng có thể hiểu rõ được một chuyện, lúc trước khi anh ấy chọn cô cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Bởi vì không có cái gì phải tiếc nuối cả. Bỏ qua một thứ nhận lại được thứ khác quý giá hơn.

Tại giờ khắc này, sự im lặng của cô đối với Giang Dự Thành mà nói là đủ quý trọng. Thật lâu, giọng nói của anh cũng đã mềm mại hơn một chút, hỏi cô: “Nếu như ước mơ của em không phải là Bắc Đại, vậy đó là gì?”

Trình Ân Ân buồn buồn nói: “Anh chính là ước mơ của em.”

Giang Dự Thành nghiêng người qua, ôm cô vào trong ngực, Trình Ân Ân hờn dỗi dùng tay đẩy đẩy bờ vai anh. Giang Dự Thành bắt được bàn tay cô, dễ dàng bỏ qua được sức lực của cô, ôm lấy cô.

“Anh làm gì vậy? Ai cho phép anh muốn ôm là ôm?” Trình Ân Ân cảm thấy ấm ức vì lúc nãy anh làm mặt lạnh, giống như một con sâu ra sức giãy dụa trong ngực anh. “Anh thả em ra.”

“Được. Đừng giận.” Giang Dự Thành ôm cô chặt hơn, hôn một cái lên tóc cô.

Trình Ân Ân đã bớt giãy dụa, hừ một tiếng: “Em muốn cho anh một sự ngạc nhiên vui vẻ. Ai biết được anh không có chút vui vẻ nào. Sớm biết như vậy em không chọn A Đại, em chọn Bắc Đại cho anh vừa lòng.”

“Anh rất vui.” Giang Dự Thành nói.

Trình Ân Ân tức giận nói: “Anh vui vẻ cái khỉ gì, không biết đi trên đường ai bày ra cái mặt lạnh!” Cô càng nói càng tức, càng ấm ức, “Em vì anh ở lại, anh không những không vui vẻ mà còn bày cái bộ mặt thối đó ra… Anh túm cái gì? Em theo đuổi anh, anh có thể chảnh như vậy sao? Em thấy anh chính là được yêu chiều sinh ra chảnh chọe!”

Giang Dự Thành vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Em theo đuổi anh, không cho anh ỷ được yêu chiều sinh ra chảnh chọe một chút à?”

“Bây giờ em không theo đuổi nữa!” Trình Ân Ân giận dỗi nói, “Ai muốn theo đuổi thì theo đuổi đi!”

Cô nói xong dừng sức đẩy anh ra.

Giang Dự Thành trực tiếp xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe, Trình Ân Ân lập tức chụp lại dây an toàn vừa được mở ra. Bị Giang Dự Thành chặn đứng lại, bỏ dây an toàn qua một bên, thuận thế ôm eo cô, trực tiếp ôm người từ ghế ngồi lên.

“Em không muốn xuống xe, em muốn về nhà!”

Hai chân Trình Ân Ân không có cơ hội tiếp đất. Giang Dự Thành đóng sầm cửa xe, một tay ôm cô, đi về phía thang máy, lại bấm chìa khóa khóa xe lại.

Bãi đậu xe ngầm rất yên tĩnh, có một chiếc xe vừa mới lái vào từ cửa, đèn xe chiếu trên mặt đất thấy được hai cái bóng người quấn quýt nhau trên mặt đất. Trình Ân Ân đang liều mạng đòi xuống liền lập tức dừng lại, nhanh chóng chôn mặt vào trong người Giang Dự Thành.

Bước đi của Giang Dự Thành ung dung không hề vội vàng, lòng bàn tay nâng mông cô, bước đi trầm ổn ôm cô đi vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, Trình Ân Ân ngẩng đầu từ trên người anh, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh, lập tức quay đầu qua một bên, khuôn mặt đỏ lựng lên vì vừa rồi bị người ta bắt gặp.

“Anh thả em xuống đi.”

“Ước mơ của em không đồng ý thả em xuống.” Giang Dự Thành cười mỉm nói.

Mặt Trình Ân Ân càng đỏ hơn, lời do mình nói ra, giờ có muốn thu lại cũng không được, kiềm nén một hồi lâu mới lẩm bẩm một câu: “Mắc ói…”

Giang Dự Thành đè cô lên tường, hôn một hồi dừng lại.

Thang máy ngay giây phút đó “Ting” một tiếng mở ra, cửa thang máy mở ra, ngôi nhà Trình Ân Ân đã sinh sống nhiều năm đập vào mắt.

“Về nhà,” Giang Dự Thành chống lên trán cô, trầm giọng nói, “Vợ à…”

Tức giận của Trình Ân Ân, cứ như vậy mà biến mất.

Không những không không hề tức giận mà có chút muốn khóc. Cô chôn mặt trên cổ Giang Dự Thành, hai giọt nước mắt trượt xuống đều vương trên áo anh.

Giang Dự Thành ôm cô ra khỏi thang máy, đi vào phòng ngủ.

Trình Ân Ân hít mũi một cái, hỏi: “Bây giờ thanh tiến độ của em đã đầy rồi sao?”

“Đầy rồi.” Giọng nói của Giang Dự Thành dịu dàng.

Cô ôm cổ Giang Dự Thành, hôn lên môi anh một chút. Giang Dự Thành thả cô xuống giường, thuận thế đè lên, hôn sâu cô.

Trình Ân Ân ngủ một giấc vừa an ổn vừa kéo dài, sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã thấy mặt trời lên cao. Bên người không có ai, trên giường cũng không còn độ ấm. Cô nghĩ Giang Dự Thành đi làm rồi, xuống giường lấy quần áo mặc vào.

Đi vào phòng cất quần áo mới phát hiện, quần áo đã được thu dọn bên chung cư Nam Hối đã thần kỳ xuất hiện ở đây.

Cho dù là quần áo hay trang sức, đều đã được đặt ở vị trí chính xác vốn có, sạch sẽ mà hài hòa, phảng phất như chưa hề rời khỏi.

Trình Ân Ân sửng sốt một chút, tùy tiện cầm lên một bộ quần áo thay vào.

Cô không biết Giang Dự Thành để người ta chuyển vào lúc nào, cô không hề hay biết một tí nào.

Thiết kế ở nơi này, cho dù là mỗi loại đồ dùng trong nhà đều do cô tỉ mỉ chọn lựa, đều do cô tự mình xem qua, thậm chí là tự tay bố trí.

Tất thảy đều là dáng vẻ mà cô yêu thích.

Giống như vui vẻ khi rời đi thật lâu lại quay về, mất mà có lại được. Lại giống như an tâm quen thuộc như chưa từng rời đi.

Cô chậm rãi thở phào một hơi, nhẹ nhàng đi về phía nhà bếp. Đói bụng.

Nhưng đi được mấy bước, trong phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng nói:

“Chào buổi sáng, Ân Ân.”

Trình Ân Ân giật nảy mình, ngay sau đó trong lòng giật mình một cái, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh: “Anh?”

Một tiếng gọi này, âm cuối vì kích động mà hơi run rẩy, xen lẫn khó tin cùng chấn động. Cô đi khắp nơi, nhìn khắp chốn, khẩn trương đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Là đang mơ sao? Sao có thể nghe được giọng của anh trai?

“Xin chào, tôi là người máy quản gia của cô, tôi tên là Lễ Dương số một. Thật hân hạnh được gặp cô.”

Giọng nói quen thuộc đã cách biệt nhiều năm lại vang lên một lần nữa, Trình Ân Ân rốt cuộc cũng đi theo tiếng nói mà tìm tới, bước chân bỗng nhiên cứng đờ.

Bộ phim hoạt hình mà Trình Ân Ân thích nhất, tên tiếng Trung dịch ra chả có chút thú vị gì, gọi là , tên gốc tiếng Anh là Wall-E. Phim nhìn rất đẹp, Trình Ân Ân rất thích cái cậu người máy tên Wall-E này. Hình ảnh trong phim rất đẹp, Trình Ân Ân rất thích người máy có tên Wall-E này. Cậu chàng bị lưu lại địa cầu hoang vu, mỗi ngày đều phải cô độc làm công việc không chút thú vị là quét dọn rác rưởi. Mặc dù rách rưới nhưng khi yêu lại rất dũng cảm.

Là Trình Lễ Dương dẫn cô đi xem bộ phim này. Sau này cũng vì cô nói thích Wall-E nên mới chọn ngành AI. Đã nhiều năm như vậy, tâm nguyện thiếu nữ đã không còn là chấp niệm của Trình Ân Ân nữa, nhưng trong lòng cô bộ phim này cực kỳ có ý nghĩa là vì liên quan đến anh trai cô, cho nên vĩnh viễn không thể thay thế.

Nhưng cô không ngờ, sẽ có một ngày, thật sự có thể nhìn thấy Wall-E ngoài đời thật.

Trình Ân Ân trợn mắt há hốc mà nhìn người máy đang ở bên cạnh ghế sa lon. Người máy không hề nhúc nhích nhìn cô.

Sửng sốt một hồi lâu, Trình Ân Ân mới khép miệng lại, nhỏ giọng nói thăm dò một tiếng: “Anh trai?”

“Xin chào, xin gọi tôi là Lễ Dương số một.”

Lúc nói chuyện người máy này dường như không có cảm giác máy móc như những AI khác trên thị trường. Âm sắc tương tự như Trình Lễ Dương, nhất là khi gọi cô một tiếng “Ân Ân” kia, ngay cả ngữ khí cũng giống nhau như đúc. Hoàn toàn giống như là… anh trai đang nói chuyện với cô.

Trình Ân Ân chậm rãi lấy lại tinh thần từ trong kinh sợ, cẩn thận đi qua phía cậu chàng.

Bộ dáng hơi khác biệt so với dáng vẻ trong phim, mặc dù đã cố gắng hết khả năng bắt chước giống như thật làm ra những vết gỉ sét. Nhưng mà người máy trước mắt này vẫn nhìn mới hơn cũng như sạch sẽ hơn so với Wall-E.

Trừ điểm đó ra, cánh tay tạo thành từ ba miếng sắt, con mắt hơi hướng xuống, bánh xe gần như hình tam giác… Mỗi một chi tiết nhỏ đều không có khác biệt so với Wall-E trong phim.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, ký hiệu trên thân của cậu chàng không phải là “Wall-E” mà lại là “LiYang I (*)”

(*) Pinyin của Lễ Dương, tên anh trai của Trình Ân Ân.

Lễ Dương, số một.

Trình Ân Ân ngồi xổm trước mặt cậu chàng, tỉ mỉ nhìn cậu chàng thật lâu. Vừa mới lạ vừa cảm động, đôi mắt ngấn lệ.

“Đừng khóc, Ân Ân,” Lễ Dương số một nói, “Nước mắt của cô rất đáng quý.”

Câu nói này thành công làm cho Trình Ân Ân sững sờ, lập tức nước mắt như vỡ đê, khóc thành tiếng.

Anh trai cô đã từng nói với cô câu này.

Khi đó bởi vì cãi nhau với bạn học, bị đối phương mắng, tức giận khóc. Trình Lễ Dương đi làm thêm về nhà rất muộn, nhưng vẫn nhớ mang theo gà rán về, vuốt tóc cô nói:

“Ân Ân, đừng khóc. Nước mắt của em rất đáng quý, đừng rơi vì những người không đáng.”

Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, Giang Dự Thành không biết bước đến từ chỗ nào. Đỡ cô dậy, giúp cô lau nước mắt.

Trình Ân Ân nhào vào ngực anh, khóc nức nở một hồi, sau đó ngẩng đầu lên thút thít hỏi: “Vì sao giọng nói của nó lại là giọng nói của anh trai em? Sao anh làm được?”

“Trước đó anh trai em đã thu qua rất nhiều âm tần, lưu giữ lại. Chỉ cần trích xuất được thói quen phát âm, âm sắc, âm thanh … những giá trị đặc trưng của giọng nói của anh ấy là có thể làm ra được.” Giang Dự Thành nói, “Nhưng mà hai tiếng ‘Ân Ân’ kia là giọng nói thật của cậu ấy. Dù cho anh trai của em không còn nữa, nhưng anh ấy vẫn luôn yêu em, cho nên đừng buồn nữa.”

Không còn buồn nữa, bây giờ khi nghĩ đến anh trai, trong lòng Trình Ân Ân cảm thấy ấm áp.

Cô xoay người nhìn Lễ Dương số một, duỗi ra một ngón tay, chậm rãi đưa đến. Lễ Dương số một cũng duỗi bàn tay làm từ mấy miếng sắt ra, giống như động tác bắt tay trong phim, chậm rãi mở ra, từ từ khép lại, kẹp lấy ngón tay cô.

Trình Ân Ân cười, nhẹ giọng nói: “Xin chào, Lễ Dương số một.”

“Vốn là để dành cho đến khi em đi đến Bắc Kinh sẽ đưa qua đó, để hắn ở cùng với em,” Giang Dự Thành cất giọng nói từ sau lưng, “Bây giờ tặng em, thích không?”

“Thích.” Trình Ân Ân quay lại ôm anh, “Giang Dự Thành, em thật sự yêu anh.”

Giang Dự Thành nhếch môi, mây trôi nước chảy nói: “Ừ, anh biết.”