Đại hội thể dục thể thao diễn ra vào lúc thời tiết rất đẹp. Mùa thu, nhiệt độ không khí ngày càng xuống thấp, hai ngày nay, mặt trời chói chang, làm cho đôi mắt của những người bị phơi dưới ánh nắng cũng sắp bị đui mù.
Trình Ân Ân vừa đến trường, trên hành lang đã bị Đới Dao khí thế hung hăng gọi lại: “Cậu có ý tứ gì?”
Trình Ân Ân mờ mịt: “Ý tứ gì cơ?”
“Tôi thấy cậu chính là muốn cố ý nhục nhã tôi, thì ra…” Cô ta kịp thời thu nhỏ miệng lại, lại tức giận nói, “Căn bản không phải là như vậy.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Trình Ân Ân không hiểu ra sao, “Đại hội thể dục thể thao sắp bắt đầu rồi, tôi đi thay quần áo trước đây.”
Cô nói xong vội vàng chạy đi, Đới Dao trừng mắt nhìn bóng lưng của cô, cắn răng.
Nghi thức khai mạc là khâu làm cho tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, những bộ quần áo tự thiết kế của các ban nhìn hoa cả mắt, câu khẩu hiệu được hô vang trong khi đi diễu hành rung động đến tận sâu đáy lòng.
Người cầm bảng của ban 1 là một nữ sinh chân dài. Lúc đi ngang qua sân khấu mọi người gào thét giống như đang ra trận, Trình Ân Ân cũng bị không khí này lây nhiễm cũng ra sức hô vang.
Không biết có phải hoa mắt hay không, trên khán đài như mơ hồ nhìn thấy một bên của khuôn mặt quen thuộc, chỉ chợt thoáng qua không kịp xác nhận.
Đến khi đi vòng lại vị trí lớp, buông lỏng, mới cảm giác được cổ họng của mình hơi đau. Cô nhìn về phía sân khấu một chút, khoảng cách khá xa, cách gần như toàn bộ sân thể dục, rất khó nhìn rõ người ngồi phía trên.
Chắc là hoa mắt rồi, giờ này chú Giang chắc là đang làm việc, làm sao xuất hiện ở đây được?
Nam sinh khoa Văn ít, những hạng mục đơn quan trọng đều bị khoa Tự nhiên ôm hết. Nhưng hiện tại khoa Văn lại có Phàn Kỳ một hạt giống của tuyển thủ chuyên nghiệp. Năm ngoái cậu đã giành được 5 danh hiệu khác nhau nào là chạy 100m, 1000m cùng với nhảy cao nhảy xa gì đó, cực kỳ nổi tiếng.
Môn thi chạy 100m được diễn ra dưới cái nắng ban trưa, tất cả những nữ sinh khoa Văn gần như đều nhào đến bên cạnh đường đua hò hét cổ vũ.
Trình Ân Ân không có chen vào, cô có chút khẩn trương chờ lát nữa thi đấu.
Hạng mục mười hai người mười ba chân được sắp xếp ngay sau hạng mục 400m tiếp sức. Mười hai người được dẫn đến sân thi đấu, vừa làm nóng người vừa nghe Ủy viên thể dục dặn dò vận động viên lần sau cùng.
Sắc mặt của Đào Giai Văn có chút trắng, vẫn ở đầu bên phải không hề mở miệng.
Trình Ân Ân phát hiện, hỏi cô: “Cậu không thoải mái sao?”
“Bụng hơi đau một chút,” Đào Giai Văn nói, “Không sao đâu.”
Tiếng còi trọng tài vừa báo đi vào khu vực chuẩn bị, đột nhiên chung quanh tất cả mọi người đều hưng phấn khẩn trương lên, Trình Ân Ân không nghĩ hỏi gì thêm, khom lưng buộc dây ở chân.
Mọi người tham gia đồng loạt đỡ nhau lên, nín thở chờ đợi, súng lệnh vang lên một tiếng, lập tức lao về phía trước trong tiết tấu hướng dẫn của ủy viên thể dục, tiếng hô khẩu hiệu vang vọng sông núi.
Bên trong sân, sáu đội ngũ đồng thời tiến hành tranh tài, ban một bị xếp ở ngoài rìa đường đua, nửa đường đều vững vàng dẫn trước, bước đi vững vàng, đều nhịp, có hy vọng giành quán quân rất lớn.
Nhưng mà đi lên được một nửa, đội ngũ vẫn đều đặn tiến về phía trước giống như cùng một thể lại phát sinh tai nạn. Hai người ở phía bên phải ầm ầm đổ xuống, đà tiến về phía trước bị gián đoạn.
Thân thể hoàn toàn mất khống chế, Trình Ân Ân bỗng nhiên bị cắm xuống đất.
Hiện trường xôn xao.
Sợ gặp phải cái gì đó, thời khắc mấu chốt lại khiến cho ông ta như xe bị tuột xích! Trên sân khấu, hiệu trưởng Lưu một mực nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia ảo não vỗ đùi: “Này, sao lại thế này? Giang ----“
Vừa quay đầu lại, người vừa rồi ngồi bên cạnh xem thi đấu đã bước nhanh đến rìa sân khấu, tay khẽ chống trên mặt đất, trực tiếp nhảy xuống từ trên đài cao một mét tám.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi,” Đào Giai Văn luôn miệng xin lỗi, “Tôi run chân một chút.”
Người bên cạnh cũng mồm năm miệng mười quan tâm: “Không sao chứ? Có ai bị thương hay không?”
Một cái đầu gối quỳ xuống bước đi cũng rất đâu, Trình Ân Ân hít mấy hơi lạnh, ngẩng đầu nở nụ cười: “Không sao cả.”
Khuôn mặt tràn ngập kiên cường ráng chống đỡ kia, Giang Dự Thành đã muốn chạy đến chính giữa sân thể dục, bước chân gấp rút bỗng nhiên dừng lại chỗ, không bước tiếp nữa.
Dừng lại mới phát giác, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Anh đang đứng ở trong sân thể dục loạn xị bát nháo, âm thanh xung quanh mình giống như cách đó rất xa.
Nhớ đến ba tiếng trước đó -----
Hai người quản lý bộ phận vừa rời khỏi văn phòng, anh đứng dậy, từ khu tiếp khách về lại bàn làm việc. Phương Mạch Đông gõ cửa đi vào, khuôn mặt từ trước đến nay vốn vẫn luôn hờ hững lạnh nhạt lại lộ ra một chút cổ quái.
“Tiếp tân gọi đến, có một người đàn ông tên Cao Thượng muốn gặp ngài.”
Lúc đó thần sắc của Giang Dự Thành không có nửa phần thay đổi, bình tĩnh ngồi xuống, nói: “Không gặp.”
Phương Mạch Đông đi theo anh cũng nhiều năm, làm việc lưu loát chưa từng dây dưa dài dòng, lúc này lại có chút chần chờ. Chần chờ hồi lâu, mới chuyển đạt câu kia:
“--- Hắn nói, hắn đã biết chuyện ngài cùng Ân Ân ly hôn.”
Thần trí bị tiếng ồn ào cãi cọ kéo về, Giang Dự Thành nhìn cách đó không xa, Trình Ân Ân được người bên cạnh nâng đang giãy dụa đứng lên, còn đỡ một nữ sinh bị ngã sấp xuống đứng dậy.
Những thiếu niên đang tham gia tranh tài nhảy cao gần đó cũng co cẳng chạy đến, đi tới nữa đường dừng lại, đứng cách đám người đối đầu ánh mắt với Giang Dự Thành.
Ở vài khía cạnh nào đó, anh cùng với Cao Thượng giống nhau mấy phần.
Giang Dự Thành giật khóe miệng một chút, tươi cười với ý vị không rõ.
Trình Ân Ân vừa đứng vững, Đoạn Vi liền chạy đến. Trước khi tranh tài bắt đầu, cô đã đứng bên cạnh trông coi. Trên thực tế mỗi lần huấn luyện, cô đều chú ý, bây giờ công việc của cô chính là phụ trách an toàn của Trình Ân Ân.
Đoạn Vi ngồi xổm xuống xem xét đầu gối của Trình Ân Ân, hẳn là bị trầy da rồi. Quần bị buộc chặt không kéo lên được nhưng có tơ máu chảy ra từ vải vóc.
“Đi với chị, xử lý một chút.”
“Em không sao,” Trình Ân Ân nhìn thoáng qua đội khác đã gần đến đích, “Cuộc thi còn chưa kết thúc.”
“Em bị thương rồi.” Sắc mặt Đoạn Vi nghiêm trọng.
“Không có gì đáng ngại.” Đừng thấy bình thường Trình Ân Ân mềm mềm sợ sệt, ở một vài thời khắc lại rất ngoan cố. Giọng nói của cô lộ ra lo lắng, kiên trì nói: “Chị Vi Vi, chị để em thi đấu xong rồi lại nói.”
Đoạn Vi đành lui qua một bên.
Thi đấu có tinh thần thi đấu, ngay cả những đội khác đã lần lượt đi về đích, vị trí đầu tiên cũng đã xác định. Nhưng bọn họ lập tức lấy lại khí thế chiến đấu, một lần nữa hô hào khẩu hiệu bắt đầu chạy.
Đợi đến khi thi đấu xong, Trình Ân Ân tháo mở dây buộc, kéo ống quần nhìn thoáng qua, đúng là bị trầy rồi, là hai vết thương mặt ngoài cỡ hai đồng xu. Trên cổ chân cũng có vết đỏ do bị siết mà ra, hiện lên cực kỳ rõ ràng trên làn da trắng nõn.
Thật ra chỉ là một vết thương nhỏ, qua mấy ngày sẽ tự khỏi, nhưng Đoạn Vi kiên trì dẫn cô đi sát trùng vết thương, xức thuốc, Diệp Hân một mực đi theo bên cạnh.
Bước ra từ phòng y tế, hai người cùng nhau giúp mọi người mua kem.
Mùa này số người ăn kem không nhiều lắm, nhưng vừa đến Đại hội thể dục thể thao việc buôn bán này có thể ‘hồi sinh’, quầy bán quà vặt mới mua một số lượng lớn kem về. Hơn ba mươi nữ sinh mỗi người một cái, hai cô ôm hai cái túi lớn, thật vui vẻ quay về.
Khi đến cổng sân thể dục, thoáng nhìn qua gốc cây ven đường có một thân ảnh cao cao quen thuộc, Trình Ân Ân phát hiện lúc nãy mình không hề hoa mắt. Bước chân cô vừa chuyển đi thẳng qua bên kia.
Giang Dự Thành đứng cùng với Đoạn Vi, hai người đang nói chuyện.
Trên một phương diện nào đó mà nói, hai người này có mấy phần xứng đôi. Không ngờ Trình Ân Ân vô tình thấy được, nói qua một câu: “Chú Giang, chị Vi, hai người biết nhau sao?”
Đoạn Vi cười đáp: “Chuyện công việc.”
Trình Ân Ân: “A.”
Nghĩ thầm thế giới này nhỏ thật, người cô biết còn quen biết nhau, những người cô không quen biết cũng biết cô.
“Vậy tôi đi trước, hai người nói chuyện đi.” Ở trước mặt cô, biểu hiện của Đoạn Vi không quá rõ ràng nhưng trong giọng nói vẫn luôn cất giấu mấy phần cung kính.
Diệp Hân đứng sau lưng Trình Ân Ân, rất khách khí gật đầu nhìn Giang Dự Thành một cái, không chủ động bắt chuyện.
Cô vẫn còn ấn tượng với Giang Dự Thành. Ngày đó có thể xuất hiện một cách mạnh mẽ và bắt mắt như vậy, vừa thấy đã biết người này có địa vị cùng khí tràng không thể khinh thường. Các nữ sinh cũng bí mật tìm hiểu không ít tin đồn, rốt cuộc thì quan hệ của người này với Trình Ân Ân là như thế nào.
Bóng cây trên đầu đã che đi không ít ánh mặt trời, từ khe hở ném xuống một ít ánh sáng loang lổ. Giang Dự Thành hai tay đút túi, đứng ở đó. Tư thế thả lỏng nhưng vẫn thẳng tắp, ngữ khí so với bình thường chậm rãi nhẹ nhàng hơn ba phần.
“Mua cái gì?”
“Mua kem cho mọi người.” Trình Ân Ân lắc lắc cái túi trong tay.
Ánh mắt Giang Dự Thành rơi trên cái túi.
Động tác của Trình Ân Ân dừng lại, đột nhiên ý thức được, cô nhiều kem như vậy, theo lý thuyết như thế nào cũng phải mời người ta một cây. Dù sao thì chú Giang cho cô công việc, trả nhiều tiền cùng chiếu cố như vậy.
Nhưng mà mấy cái này mỗi người một phần, đều có chủ.
Nội tâm giãy dụa thật lậu, lấy cây kem ống quế cắn chặt răng mới quyết định mua ra đưa cho anh.
“Cái này, mời chú.”
Trong lòng lại may mắn mà nghĩ, người như bọn họ, cũng không thích ăn mấy món này nhỉ?
Chuyện cô không nỡ đưa ra đều ghi rõ trên trán, Giang Dự Thành lườm cô một cái, nghe lời tiếp nhận, ngay cả cảm ơn cũng không nói.
Trình Ân Ân có chút thất vọng, nhưng tình nguyện mời anh ăn. Cô đang muốn rời đi cùng với Diệp Hân, nghe Giang Dự Thành nói: “Đứng chờ với tôi một chút.”
Trình Ân Ân đành nghe lời, đưa túi kem trong tay cho Diệp Hân. Cô dẫn Giang Dự Thành đến khán đài. Lúc này phần lớn mọi người không còn trên khán đài mà đã trực tiếp xuống sàn đấu tranh tài cổ vũ cho người khác, trên khán đài cũng không có nhiều lắm.
Ghế ngoài trời không thể tránh khỏi chuyện có bụi, Giang Dự Thành cũng không lộ ra là mình ghét bỏ, Trình Ân Ân nhanh chóng dùng tay áo đồng phục của mình chùi chùi cái ghế, nhìn anh nói: “Chú Giang, chú ngồi đây đi.”
Mắt Giang Dự Thành nhìn thấy tay áo của cô, nhất thời vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh ngồi xuống, chậm rãi mở giấy gói cây kem ốc quế.
“Sao chú cũng tới đây?”
Lần trước anh đến, Trình Ân Ân nghĩ anh có con đang học cao trung ở đây. Lúc Giang Tiểu Sán nghe nói, nhanh chóng cười muốn điên luôn, nói cho cô biết nhà bọn họ chỉ có mình cậu bé là cậu chủ nhỏ thôi.
“Tới xem một chút.” Giang Dự Thành hờ hững đáp.
Xé giấy gói một vòng, lộ ra một khúc ốc quế màu vàng xốp giòn, đầu trên là kem matcha cùng với sô cô la. Giang Dự Thành đưa kem lên miệng, cắn một cái.
Trình Ân Ân nhìn chằm chằm, rất lâu rồi cô chưa ăn.
Quá ngọt quá ngấy. Giang Dự Thành trước giờ không thích ăn mấy món đồ ăn vặt này, nếm một miếng liền đánh mất hứng thú.
“Bị thương?” Anh hỏi.
“Dạ, đầu gối bị trầy da.” Trình Ân Ân nói, “Vết thương nhỏ, không nghiêm trọng.”
Trầy da dù nhẹ, nhưng rất đau. Trước kia cô rất yếu ớt, chỉ là trượt ngã chỉ trầy da có chút xíu thôi, liền khóc thút thít nũng nịu vài ngày, hiện tại lại có thể hiểu chuyện như vậy.
Nhưng mà cái hiểu chuyện này làm cho người ta phải than thở.
Giang Dự Thành buông thõng mắt, lại hỏi: “Có đau không?”
“Không đau.” Ánh mắt Trình Ân Ân nhìn chằm chằm bàn tay anh, không dời đi chỗ khác, rầu rĩ nghĩ hay mình đi mua một cây khác.
Hàn huyên câu được câu không, cô nhìn thấy cuối cùng Giang Dự Thành không hề đυ.ng đến cây kem ốc quế trong tay, trơ mắt nhìn thấy cây kem bắt đầu thành mềm, có dấu hiệu chảy ra.
Vì sao lại không ăn chứ, thật lãng phí.
Cô kêu một tiếng: “Chú Giang.”
Giang Dự Thành nghiêng mắt: “Ừ?”
Trình Ân Ân căn bản không nhìn anh, ánh mắt giằng co ở cây kem ốc quế trên tay anh. Lông mày xoắn xuýt vừa cảm thấy đau lòng vừa muốn ăn.
Giang Dự Thành nhìn cô, lắc lắc cây kem ống quế trong tay.
“Chú còn ăn không?” Cuối cùng Trình Ân Ân không nhịn được nữa, hỏi.