Gia sư à?
Trình Ân Ân nhíu mày nhìn hai người một cái.
Thật ra thì có thể làm gia sư, nhưng mà.. dù sao thì ấn tượng của cô đối với Giang Dự Thành vẫn luôn dừng lại ở ‘không phải người tốt lành gì’, theo bản năng cô cảm thấy người này nguy hiểm.
Nhưng mà cô thiếu tiền anh ta, hơn nữa còn thiếu một phần ân tình. Về tình về lý mà nói đều không thể nào cự tuyệt.
Thời điểm nội tâm cô đang dao động, Giang Dự Thành cực kỳ thân sĩ cho cô thời gian cân nhắc, cố ý lấy điện thoại ra chơi một chút, rồi lại cất đi.
Năm phút sau, điện thoại Trình Ân Ân vang lên.
Là một số điện thoại bản địa xa lạ, cô chạm vào màn hình, đưa lên tai: “Xin chào.”
“Muốn chết à! Tại sao mày lại nhập viện nữa rồi?” Bên kia truyền đến một giọng nói của một người phụ nữ trung niên, âm sắc có vẻ bén nhọn, khí thế cực kỳ có tính áp chế, trong bối cảnh vang lên tiếng mạt chược va chạm, lộ ra sự cực kỳ không kiên nhẫn. “Trường học của mày gọi đến, nói mày bị bóng rổ đập một cái nằm viện. Mày cho rằng mày là công chúa hay sao mà yếu ớt thế?”
Không sai, chính là Phương Mạn Dung người ngày đêm làm bạn với mạt chược.
Giọng nói kia rất có lực xuyên thấu, đặc biệt là trong phòng bệnh yên tĩnh càng cảm thấy chói tai. Trình Ân Ân không biết hai người bọn họ có nghe thấy không, tranh thủ thời gian xuống giường, mang dép lê chạy ra cửa.
Trong phòng bệnh còn lại hai người yên lặng không nói gì, Giang Tiểu Sán nhíu mày, có chút không đành lòng: “Tàn nhẫn như vậy.”
Mí mắt của Giang Cùng Thành cụp xuống, cất giấu ánh mắt sắc dưới bóng tối.
Qua một lát: “Bà ngoại con thật sự là dạng này?”
Giọng nói của Giang Dự Thành cực kỳ nhạt: “Hăng quá hóa dở.”
Trình Ân Ân một mực chạy đến cuối hành làng, không có ai bệnh cạnh, ngay lúc Phương Mạn Dung thúc giục “Còn không nói thì tao cúp máy”, thận trọng nói: “Đầu tiên mẹ đừng cúp máy. Con… mẹ có thể cho con ít tiền được không, tiền nằm viện lần này là do người khác ứng ra.”
“Bao nhiêu?”
“Hai ngàn….”
“Mày nằm mơ đi! Cái đầu của mày quý giá bao nhiêu, khảm kim cương hay sao mà muốn hai ngàn?” Phương Mạn Dung hùng hùng hổ hổ, “Mày là một đứa sao chổi! Hại tao đêm nay toàn thua. Tao không đòi tiền mày là may rồi, còn muốn đòi tiền tao? Mày hỏi cha mày đó!”
Nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.
Chỗ rẽ vừa khuất vừa yên tĩnh, âm thanh điện thoại báo bận đâm thẳng vào lòng người, Trình Ân Ân đưa điện thoại ra xa, hít mũi một cái.
Ngược lại cô muốn hỏi Trình Thiệu Quân, mặc dù Trình Thiệu Quân không thích quan tâm đến cô, nhưng khi hỏi đến tiền vẫn nhanh nhẹn hơn so với Phương Mạn Dung, nhưng như cũ vẫn không tránh được một trận bị nghe mắng.
Chỉ là bây giờ cô không thể nào nhớ được số điện thoại của Trình Thiệu Quân.
Thật ra trong nhà cô vẫn còn một con heo đất nhỏ cũng gần 500 đồng tiền xu, đã cất được nhiều năm, giấu ở ngăn tủ dưới giường, cha mẹ không biết. Đó chính là toàn bộ tài sản của Trình Ân Ân.
Cuối tuần về nhà lấy rồi đập ra.
Suy nghĩ một chút liền đau lòng, lúc đầu cô muốn để dành một khoản rồi dùng khoản tiền kia mua quần áo cho chị Vi Vi. Mặc dù không mua được đồ nào cao cấp, hơn nữa những quần áo Đoạn Vi mặc cảm thấy cũng là đồ cao cấp, chắc chị ấy cũng không thích lắm. Nhưng chị ấy đưa cho mình nhiều quần áo như vậy, dù gì cũng nên đáp lễ một chút.
Lúc quay về lại phòng bệnh, ánh mắt của Giang Dự Thành cùng với Giang Tiểu Sán đều thẳng thắn nhìn cô. Thấy cô không khóc nhè, Giang Tiểu Sán mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại khái là đi ra ngoài hóng gió, lý trí của Trình Ân Ân bị gió thổi cho thanh tĩnh, quyết định về nhà hỏi Trình Thiệu Quân lấy tiền, trước tiên trả hết khoản tiền thuốc men này đã.
Cô cầm di động, có chút do dự hỏi: “Chú Giang, chú có thể cho tôi một chút thời gian được không? Tôi về nhà góp tiền một chút, cuối tuần sẽ trả lại cho chú.”
Giang Dự Thành không trả lời thẳng, chỉ mở miệng nói ra điều kiện: “Tiền lương mỗi tháng năm ngàn. Cô có thể từ từ suy nghĩ, không cần phải gấp gáp trả lời.”
“Năm ngàn?” Trình Ân Ân trợn mắt lên. Cả đời cô còn chưa nhìn thấy qua nhiều tiền như vậy!
Bác sĩ Trương nói không sai, ông chú này quả nhiên là người ‘nhiều tiền’.
Bởi vì kinh ngạc quá mức, Trình Ân Ân bỏ qua sự khác biệt tinh tế giữa cách tính tiền lương theo tháng và cách tính theo giờ.
Cô chưa kịp bắt được cái thông tin bỏ sót này thì ngay sau đó Giang Tiểu Sán chớp chớp con mắt vô tội nói: “Chị Ân Ân, chị cảm thấy không tiện cũng không sao cả. Thật ra thì chiều này đã phỏng vấn hai gia sư khác cũng không tệ. Mặc dù em thích chị nhất nhưng mà nếu chị không đồng ý, em có thể để các chị ấy dạy em…”
Trong lời nói còn tỏ ra thông cảm với sự khó xử của cô, thật sự là tri kỷ.
Trình Ân Ân đang chìm đắm vào cảm giác tuyệt diệu khi có năm mươi tờ tiền phấn hồng nhét vào trong ngực, sau khi nghe có người cạnh tranh, lập tức đầu nóng lên đồng ý nhanh như ăn cướp: “Chị đồng ý!”
Mặc dù chú Giang có chút đáng sợ, nhưng Giang Tiểu gia rất đáng yêu. Có thể trung hòa được gen của chú Giang mà sinh ra được một đứa bé đáng yêu như vậy, mẹ của cậu bé nhất định là một người cực kỳ đáng yêu!
Lòng Trình Ân Ân đầy nhiệt huyết nghĩ.
Không phải là luôn có những câu chuyện, trong đó đại ca xã hội đen yêu nhân vật nữ chính thuần chân thiện lương hay sao.
Giang Tiểu Sán liếc nhìn người cha của mình bên cạnh, nhịn không được khóe miệng hơi cong lên, một người vân đạm phong khinh (*).
(*)云淡风轻 – Vân đạm phong khinh; Dùng để diễn tả một thái độ nhẹ nhàng, tự do, không ràng buộc. (Theo Baidu)
Ban đêm, Trình Ân Ân mơ thấy mình cầm một đống tiền màu hồng, đi mua sách bài tập về bỏ đầy trong phòng, làm bài tập không ngừng nghỉ.
Thời gian quan sát ba ngày trôi qua rất nhanh, lần đột nhiên thức tỉnh kia giống như chỉ là một lần ngoài ý muốn, Trình Ân Ân không có dấu hiệu nào biểu hiện của chuyện khôi phục ký ức.
“Xem ra một trận dày vò này chính là không tránh được.” Bác sĩ Trương ký tên vào tờ giấy xác nhận xuất viện, đưa cho Phương Mạch Đông người chịu trách nhiệm đi làm thủ tục, cười một tiếng, “Nhưng mà không chừng ông trời thấy bọn họ không xong, cho lão Giang cơ hội thứ hai, cậu thấy như thế nào?”
Phương Mạch Đông cũng cười: “Cơ hội đều do con người tạo ra.”
Trình Ân Ân vẫn quyết định về nhà một chuyến. Vừa lúc trời cũng chuyển lạnh, cũng nên lấy quần áo dày.
Lần này nằm viện hai tay vẫn trống trơn như cũ, không có gì cần phải thu dọn cả.
Tới đón cô vẫn là Giang Dự Thành. Lúc Trình Ân Ân thay quần áo, anh chờ bên ngoài, làm cô có chút không được tự nhiên, sợ người ta chờ sốt ruột, vội vàng trùm áo lên lên đầu, mở cửa: “Tôi xong rồi.”
Giang Dự Thành đưa lưng về phía cô, đang nói chuyện với bác sĩ Trương. Hôm nay đổi về màu đen, áo khoác đặt bên tay, áo sơ mi đóng thùng hơn nữa còn mang thắt lưng, vòng eo cùng đường cong thon dài căng đầy.
Anh nghe được giọng nói, xoay người: “Đi thôi.”
Bác sĩ Trương nhìn về phía Trình Ân Ân phất phất tay: “Tiểu Trình, trở về chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận đừng để bị đυ.ng đầu. Chỉ cần cô đυ.ng đầu nhẹ một cái thôi, chú Giang của cô không chịu nổi đâu.”
Nhận được một ánh mắt cảnh cáo, cười tủm tỉm ngoài miệng làm động tác kéo khóa miệng lại.
Đối với chú Giang “tốt bụng”, Trình Ân Ân cũng cảm kích không ngừng, xin lỗi mà nhìn anh một cái, ngoan ngoãn nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Trương.”
Trình Ân Ân đi theo sau lưng Giang Dự Thành xuống lầu.
Hôm nay tả hữu hộ pháp của anh không xuất hiện, cô còn đang nghĩ không biết bọn họ có phải đang chờ dưới lầu không, kết quả là mãi cho đến khi Giang Dự Thành dừng lại bên một chiếc xe, mở ghế lái ra, ngồi lên, cũng không thấy thân ảnh của hai người kia.
Giang Dự Thành đổi xe, lái một chiếc Mercedes-Benz màu đen, khiêm tốn hơn so với chiếc Bentley, nhưng trong mắt Trình Ân Ân vẫn chính là đắt chết người.
Còn nhớ rõ lúc trước, trên internet có bài viết liên quan đến chuyện “Ngồi trên xe của một người đàn ông đã có gia đình, đến tột cùng vẫn nên ngồi vào ghế sau”, tranh luận rất kịch liệt, cuối cùng vẫn không có được phương án hoàn mỹ.
Trình Ân Ân nhìn thấy ghế phụ có phủ một lớp đệm lông trắng, còn có gối cổ. Cô suy đoán đây chắc là chỗ ngồi đặc biệt của vợ anh, dì Giang. Mở cửa ghế sau xe, cái mông chưa ngồi vững, Giang Dự Thành liếc mắt một cái.
“Ngồi phía trước.”
“….” Trình Ân Ân đành phải bước xuống.
Trình Ân Ân ngồi vào ghế lái phụ nhưng trong lòng đang có một trận tra tấn, kết quả phát hiện ra chỗ ngồi dành cho dì Giang thật dễ chịu, góc độ điều chỉnh của chỗ ngồi cũng vừa vặn. Cô nghiêm túc cài dây an toàn, dựa ra sau theo thói quen.
Thoải mái.
Dựa vào một chút lại nhanh chóng ngồi thẳng lại, vì cảm thấy mình chính là tu hú chiếm tổ chim khách, có chút ngượng ngùng.
Ngồi vào chỗ này, so với cảm giác ngồi phía sau hoàn toàn khác biệt, nhất là bên cạnh còn có một vị đại boss không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại. Nếu như khí tràng kia là một thứ có hình dạng cụ thể, cô chắc là một con muỗi nhỏ bị bắt giữ trên mạng nhện.
Trình Ân Ân tìm chủ đề bắt chuyện nói: “Chú Giang, phu nhân của ngài họ gì vậy?”
Giang Dự Thành bình ổn khởi động xe: “Hỏi cái này làm gì?”
“Chính là muốn hỏi một chút, đợi đến khi gặp mặt, tôi còn biết xưng hô với dì ấy như thế nào.”
Dù sao cô cũng muốn là gia sư cho Giang Tiểu gia, chắc là sẽ nhìn thấy mẹ của cậu bé, gọi là dì cũng không quá phù hợp, phụ nữ thường không thích bị gọi là dì.
Giang Dự Thành liếc nhìn một cái: “Cô ấy không có ở đây.”
“A.” Trình Ân Ân nói, “Dì ấy đi công tác sao?”
Giang Dự Thành trầm mặc trong chốc lát, “Có lẽ vậy.”
Trình Ân Ân nhìn anh một chút.
Cái gì gọi là có lẽ vậy?
Lúc này điện thoại của Giang Dự Thành vang lên, anh mở kết nối tai nghe bluetooth, Trình Ân Ân nghe một chút, hình như là chuyện công việc.
Không cần phải hàn huyên nữa, cô liền buông lỏng, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Nhà của Trình Ân Ân nằm ở một khu thành nội cũ kỹ chậm phát triển, đã từng tồn tại như một “lão đại”, trước thập niên 90 có rất nhiều nhà máy xây dựng ở nơi này, nhưng trong sự phát triển không ngừng của kinh tế cùng với sự thay cũ đổi mới, ngày càng buồn tẻ.
Xe dần dần đi vào thành nội, hơi thở cuộc sống lập tức đập vào mặt.
Nhà họ Trình là nằm trong tòa nhà gạch đỏ, ở tầng một, xe dừng lại dưới lầu, tiếng binh binh bang bang cùng với mùi khói thuốc lá chậm rãi phiêu tán.
Một tòa nhà cũ như vậy có khiếm khuyết chính là không có thang máy, cộng thêm mối quan hệ như những gia đình nhà quê khi xưa, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp. Trong ấn tượng của Trình Ân Ân chính là khi còn bé có rất nhiều bạn chơi, nhưng chẳng hiểu tại sao khi nhớ lại, ngay cả một khuôn mặt cũng không nhớ nổi.
Chiếc Mercedes-Benz không phù hợp với không khí xám xịt nơi đây, thân xe sạch sẽ có vẻ như sáng lấp lánh. Giang Dự Thành lấy tai nghe bluetooth xuống, lại có điện thoại đến.
Trình Ân Ân xuống xe, đang muốn vẫy tay tạm biệt, thấy anh cũng mở cửa xe bước xuống, đứng ở đằng kia, ngoắc ngoắc tay về phía cô.
Trình Ân Ân vòng qua trước đầu xe đi về phía bên anh, thấy lông mày của anh hơi hơi nhăn lại, trên mặt không hề lo lắng, nói vào điện thoại: “… Nói cậu ta sáng sớm ngày mai trở về, tự mình giải thích với tôi.”
Rất nghiêm khắc.
Cô đang nghĩ ngợi, chợt phát hiện anh đưa tay lên, vươn về phía cô. Cô bị dọa đến mức không kìm lòng được mà rụt cổ lại.
Ánh mắt Giang Dự Thành dời đi, liếc mắt nhìn vẻ cuống cuồng vội vã của cô, cùng động tác trốn về phía sau của cô. Nhưng động tác tay của anh vẫn không ngừng lại, một mực duỗi đến bên má trái của cô, nắm cái cái mũ cùng với dây buộc kéo ra ngoài.
---- Vừa nãy mặc rất gấp, dây buộc rớt vào trong quần áo.
Anh chậm rãi ung dung, từng chút từng chút kéo ra rất chậm. Trình Ân Ân có thể cảm nhận được mặt ngoài thô ráp của dậy buộc chậm rãi ma sát trên da thịt.
Không hiểu vì sao, Trình Ân Ân lại nghĩ đến cái lần anh trả lại điện thoại anh để điện thoại vào túi bên ngực cô… Đại khái nguyên nhân đến từ khí chất của một người, những động tác bình thường như vậy nhưng khi anh làm, luôn mang đến cảm giác phạm tội.
Những chỗ dây buộc cọ qua có chút ngứa, vẫn là chỗ ngực, trên thân Trình Ân Ân cảm thấy giống như có một con kiến bò qua có chút không được tự nhiên. Cố tình đối phương còn đang nói chuyện điện thoại, cô không có ý định ngắt lời, chính mình duỗi tay nhanh chóng kéo dây buộc ra.
Giang Dự Thành vẫn không buông tay, nói vào microphone: “Được… Thông báo cho quản lý các bộ phận chiều mai họp, tài liệu gửi vào hộp thư cho tôi…”
Một bên dùng ngón cái cùng ngón trỏ vuốt vuốt sợi dây kia, không nhanh không chậm vuốt từ trên xuống dưới, cho đến phần đuôi.
Trình Ân Ân không biết chỗ nào cảm thấy cứ là lạ, chưa chưa kịp kiểu ra, anh đã buông tay, cúp điện thoại, bỏ điện thoại vào túi.
Sau đó nâng lên đôi mắt lạnh nhạt, như chưa có gì xảy ra, giọng nói trầm thấp:
“Đi vào đi.”