Chương 8
Giang Nam, Tô Châu ——
Giao trấn, trà quán ở ngã ba đường mòn ——
Vẫn là lão nhân kia, giống như một người quản gia trung thành và tận tâm, tỉ mỉ chăm sóc cho trà quán đơn sơ của mình, cùng nữ hài tử hoạt bát khờ dại là cháu gái của ông.
Lão nhân cảm thấy mình quả thực đã già rồi.
Đại khái là ánh mặt trời oi ả của mùa hè đã làm bốc hơi hết tất cả sức lực của ông, thân thể ông đã không còn linh hoạt như mới đây nữa, thậm chí tai cũng không còn thính, da dẻ ông tựa như vỏ của cây cổ thụ che trời, nếp nhăn càng lúc càng lan tràn, khô ráp, khắc sâu dấu vết của năm tháng.
Nhưng lão nhân vẫn một lòng ở lại với quán trà đơn sơ, quyết không đóng cửa.
Bởi vì đó là nơi duy nhất để ông cư trú.
Trước quán trà, khách qua lại, vội vàng. Có một vài người là tiểu thương, có một vài người là quan binh, có một vài người là bình dân dân chúng, đương nhiên, còn có rất nhiều là võ lâm nhân sĩ trì đao lấy kiếm.
Rất nhiều người, ta thấy một lần sẽ nhớ kỹ, rất nhiều người, cho dù thường xuyên đến, đều không để lại chút ấn tượng.
Có khi, lão nhân ngẫu nhiên sẽ nhớ tới vị khách một năm mới đến một lần ấy, cái người trẻ tuổi vô luận là biểu tình hay là động tác đều thập phần cứng nhắc ấy…
Nghĩ đến y, có khi ông không khỏi phát ra một hai tiếng thở dài.
Đương nhiên, loại tưởng niệm này chỉ là nhoáng lên một cái mà qua, cũng không để lại ấn tượng quá sâu trong lòng, bởi vì ông thật sự đã già rồi, rất nhiều chuyện nên nhớ đều đã không nhớ rõ nữa, mà rất nhiều không nên nhớ, lại luôn đột nhiên toát ra đến trong đầu.
Cho nên, ông thường xuyên ngẩn người, đây cũng có thể coi là căn bệnh chung của tất cả những người già cả đi! Nhất là tại thời điểm sau giờ ngọ như vậy, thật rất thích hợp để ngẩn người.
“Lão bá, cho ta một bát nước chè xanh!”
Đột nhiên, thanh âm sang sảng vang lên cắt ngang suy tư của lão nhân, chỉ thấy ánh sáng thoáng chốc bị che lấp, từ bên ngoài đi vào một người nam tử cao lớn.
Khi nam tử vào đến, tất cả khách đang ngồi trong tiểu quán, hoặc đang nói chuyện phiếm, hoặc đang vùi đầu ăn…, tất cả đều dừng lại nhìn hắn.
Ánh mặt trời, phảng phất như tất cả ánh mặt trời đều tụ tập ở trên người hắn, tiểu quán lập tức sáng ngời lên.
Bố y, bố y khoan rộng thùng thình lơi lỏng, phiêu phiêu dật dật, xuất trần, thoát tục.
“Công tử mời ngồi, nước trà lập tức đến!”
Lại có sinh ý* tới cửa, lão nhân lập tức tinh thần phấn chấn, nữ hài tử cũng chạy tới chạy lui lau bàn rót nước. (* việc làm ăn)
“Tiểu cô nương hảo đáng yêu!”
Nam tử kia mỉm cười, đôi mắt cong cong như một vòng trăng non, ôn lãng mê người.
“Ngươi tên là gì?”
Nam tử ngồi xuống, mỉm cười sờ sờ đầu tiểu cô nương.
Tiểu cô nương lại sợ người lạ, lui thẳng đến sau lưng lão nhân, ló đầu ra, một đôi mắt tròn to trong sáng chuyển a chuyển .
“Mau nói cho vị công tử này biết tên của ngươi, đừng sợ!”
Lão nhân nhẹ giọng cổ vũ.
“Tiểu. . . . . . Thảo. . . . . .”
Đồng âm* non nớt nhẹ nhàng vang lên. (* giọng nói của trẻ nhỏ, chưa vỡ tiếng)
“Tiểu Thảo?”Nam tử mỉm cười khen: “Thật sự là một cái tên hay!”
“Kia. . . . . . đại thúc. . . . . . Ngươi tên là gì?”
Tiểu Thảo sợ hãi hỏi, a, vị đại thúc trước mắt cười thật hảo hảo xem úc, bộ dạng cũng thật là đẹp mắt, hẳn là người đẹp mắt nhất trong số tất cả những khách nhân mà cô bé đã gặp qua.
“Đại thúc?” Nam tử kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa từ trên băng ghế tuột xuống dưới.
“Tiểu Thảo. . . . . . Tiểu muội muội. . . . . . Ngươi nhìn kỹ xem, phải mở to hai mắt thấy rõ ràng, ta thật sự già như vậy sao?”
Nam tử cố gắng xuất ra một nụ cười hòa ái dễ gần.
Không thể nào a! Bất quá là một chuyến đi biển hóng gió gần một tháng, chẳng lẽ hắn liền hoàn hoàn mỹ mỹ trở thành một “đại thúc”? Làm ơn đi, hắn còn không có thành thân a!
Tiểu Thảo chấn kinh, lại trốn về sau lưng lão nhân.
“Thật sự là nha đầu ngốc không hiểu chuyện, gọi người cũng không biết gọi. Cái gì đại thúc, mau gọi đại ca ca!” Lão nhân không khỏi khiển trách.
“Đại ca ca. . . . . .”
Tiểu Thảo nghe lời, nói.
“Ngoan. . . . . .”
Thật sự là giống như chết đi sống lại a, nam tử vừa lòng sờ sờ đầu tiểu Thảo, nói: “Họ của đại ca ca dài dòng phức tạp, bất quá tên dễ nhớ lắm, kêu Dịch Thần, vui vẻ ‘Dịch’, tinh thần ‘Thần’.”
Thật sự là một cái tên vừa đơn giản vừa dễ nhớ, lão nhân lập tức liền nhớ kỹ nam tử kêu Dịch Thần này.
“Tiểu Thảo vẫn luôn sống ở nơi này sao?”
Dịch Thần vừa uống trà vừa cùng tiểu Thảo nói chuyện phiếm.
“Ân.” Tiểu Thảo dùng sức gật đầu. (Đáng yêuuuuuuuu… Lại đây tỷ tỷ cưng một cái!>x