11
Một buổi sáng mà kiếm được 5000 nhân dân tệ.
Mặc dù ban đầu tôi có thể kiếm được 30.000 nhân dân tệ.
Nhưng thôi kệ đi, dù sao cũng là một vận may ngoài ý muốn muốn.
Nếu tôi không mắc nợ 22 vạn nhân dân tệ, có lẽ tôi đã không bán nó, chiếc váy đó rất đẹp.
Vào buổi trưa, một số đồng nghiệp hẹn nhau đến nhà hàng mới khai trương ở tầng dưới để ăn cơm.
Tôi chỉ nhìn vào thực đơn và cảm thấy hối hận khi đã bước vào.
Một suất ăn trưa ngẫu nhiên có giá hơn 100 nhân dân tệ, thậm chí suất ăn rẻ nhất dành cho trẻ em cũng có giá 125 nhân dân tệ.
Trước đây tôi không nghĩ có gì cả, nhưng bây giờ 125 nhân dân tệ cũng là đang muốn cái mạng nhỏ của tôi.
Nếu biết sớm đã mua một hộp mì ăn liền giá 5 tệ ở cửa hàng tiện lợi rồi.
Người phục vụ đến gọi món.
Mọi người rất nhanh đã gọi xong rồi.
Tôi cầm tách trà lên và nói một cách tự nhiên nhất có thể: "Thật ra tôi không đói lắm, mọi người cứ ăn đi, tôi không ăn đâu."
"A, cô không đói bụng sao?"
…
"Đúng vậy, ăn một chút đi."
…
"Bởi vì gần đây tôi đang giảm cân, cho nên tôi ăn kiêng, không sao, mọi người cứ ăn đi."
…
Thấy tôi khăng khăng từ chối gọi món, các đồng nghiệp cũng ngừng thuyết phục tôi.
Vậy là có một tình huống sau đây.
Một số cô gái vừa trò chuyện vừa ăn trưa trên bàn ăn, trong khi một người khác thì không ngừng uống nước lạnh.
Dù bụng đã cồn cào vì đói nhưng nghĩ đến khoản nợ 22 vạn... Không sao, lát nữa đi mua mì gói vậy.
Tiết kiệm 120 nhân dân tệ cho một bữa ăn.
120 nhân dân tệ.
Tôi uống thêm một ngụm nước lớn.
12
Một nhóm người bước vào cửa, tất cả đều mặc áo sơ mi công sở và đeo cà vạt.
Đồng nghiệp A thì thầm điều gì đó.
"Này, là giám đốc Trương."
Mọi người nhìn theo hướng đó, người vào cuối cùng quả nhiên là giám đốc của bộ phận kế hoạch chúng tôi.
Ngoài ra còn có giám đốc tiếp thị, giám đốc marketing và giám đốc sản phẩm.
Anh chàng đẹp trai phía trước mặc áo sơ mi màu chàm có dáng người chuẩn nhất và xuất hiện đúng giờ nhất chính là thái tử gia Cố Dịch Trạch.
"Con trai ông chủ cũng ở đây."
"Anh ấy đẹp trai quá, nhìn chẳng giống chủ tịch chút nào."
“Nghe nói là giống vợ của chủ tịch, by the way, vợ của chủ tịch khi còn trẻ đã đóng phim đấy.”
…
Trong khi nói chuyện, nhóm người ngày càng tiến lại gần chúng tôi.
Không biết giám đốc Trương đã nói gì với Cố Dịch Trạch, nhưng đối phương thản nhiên gật đầu, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ấy tình cờ bắt gặp ánh mắt của tôi.
"Thật trùng hợp?"
Giọng điệu của Cố Dịch Trạch nghe có chút ngạc nhiên, nhưng cũng có chút vui mừng.
Mấy giám đốc bộ phận thấy bước chân của thái tử gia dừng lại, không khỏi cũng dừng lại, nhìn về phía bàn chúng tôi.
Các cô gái cùng bàn nhìn nhau thất thần.
Tôi ngượng ngùng trả lời: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
Cố Dịch Trạch dùng ánh mắt kỳ lạ quét qua bàn ăn.
"Sao em không gọi đồ vậy?"
Tôi liếc nhìn lãnh thổ trống không của mình trên bàn ăn, càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Vốn dĩ đã đủ xấu hổ, bây giờ các ông chủ của cả công ty đều biết rằng tôi là một kẻ bủn xỉn.
Giọng điệu của tôi trở nên kém tự nhiên hơ: "Gần đây tôi đang giảm cân."
Cố Dịch Trạch cau mày: "Giảm cân cái gì, vừa hay chúng tôi chưa ăn cơm, cùng nhau ăn đi."
Một số đồng nghiệp nữ kinh ngạc nhìn tôi.
Nhóm lãnh đạo cấp cao ở phía đối diện cũng kinh ngạc nhìn tôi.