10
Ngày hôm sau.
Sau một đêm cân nhắc, tôi quyết định còn nước còn tát, sau khi tan làm, tôi sẽ mang quần áo của mình đến cửa hàng để xem có thể trả lại không.
Cho dù không lấy được 3 vạn thì 1 vạn cũng được.
Mới mặc trong một thời thời gian ngắn và chưa được giặt, chắc là vẫn có hi vọng.
Tất nhiên, nếu người ta không đồng ý tôi cũng hết cách.
Đến công ty, tôi để chiếc túi đựng váy dưới gầm bàn.
Đồng nghiệp Tiểu Tuyết có đôi mắt tinh tường, nhìn thấy logo trên bao bì, ngạc nhiên nói: "Oa Tống Nhiễm, cô phát tài à, thương hiệu quần áo này không rẻ đâu."
Tôi cười nhẹ: "Không có, tôi định trả lại nó."
"Sao lại trả vậy, cho tôi xem với."
Nói xong đối phương tiện tay cầm túi xách dưới ngăn bàn lên.
"Đẹp quá, đẹp như vậy sao còn muốn trả lại? Mua bao nhiêu vậy?"
Tôi nghĩ nghĩ, vẫn trả lời: "Hơn 3 vạn một chút."
Tiểu Tuyết nhanh chóng nhận thấy một điều kỳ lạ.
"Nhưng tại sao tag lại mất rồi?"
"Hôm qua lúc mặc thử vô tình làm rách. Cái đó, cô nghĩ trường hợp này nhân viên bán hàng có cho trả hàng không?"
Tiểu Tuyết lắc đầu: "Chắc là hơi khó, mua lúc nào vậy?"
"Mới tối hôm qua."
Đối phương suy nghĩ một chút, cười nói: "Hay là cô bán cho tôi đi, rẻ hơn một chút."
Tôi sửng sốt, không ngờ cô ấy lại có hứng thú với chiếc váy này, dù sao cũng là đồng nghiệp nên không biết định giá thế nào.
"Cô định trả bao nhiêu?"
"2000 tệ được không?"
Tiểu Tuyết cười ngây thơ, nhưng hạ giá tàn nhẫn nhất và nói những lời tàn nhẫn nhất.
Chiếc váy này tôi mua từ 7 giờ tối hôm qua đến 8 giờ hôm nay, tổng cộng hơn 13 giờ một chút, giá gốc của chiếc váy là 32.000 đã giảm trực tiếp còn 30.000.
Thôi bỏ đi.
Tôi cũng mỉm cười với cô ấy: "Vậy thì thôi đi, tôi vẫn nên đến của hàng thì hơn."
"Ôi, Nhiễm Nhiễm, đừng như vậy mà, 3000 là được chứ gì."
"5000."
"4000."
"5000."
"Chốt đơn."
…