Chương 3

4

Trải nghiệm sáng nay khá phi thực tế, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình có thể được đi nhờ xe với thái tử gia.

Tuy giá hơi cao, tổng cộng tốn mất 22 vạn.

Khi tôi nghĩ đến khoản nợ 22 vạn vừa rồi, tôi vô cùng u sầu.

Đúng là một ngày đen tối.

Trở lại công ty.

Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, đồng nghiệp Tiểu Tuyết của tôi đã hào hứng nói với tôi: "Oa, Tống Nhiễm, con trai ông chủ đến công ty rồi, cô đã thấy chưa, đẹp trai lắm đấy."

Tôi gật đầu.

Không chỉ nhìn thấy, mà còn nhìn thấy rất gần.

"Tôi nghe Tiểu Trương nói sáng nay anh ấy lái Bugatti tới, thực sự muốn ngồi thử quá."

Hai tay Tiểu Tuyết chống cằm, giọng điệu có chút hoa si.

Cảm nhận được điều đó, tôi vỗ vai cô ấy: "Tin tôi đi, ngồi lên không sướиɠ đâu."

Đối phương chớp mắt: "Tại sao?"

"Tốn kém."



5

Buối tối sau khi tan làm, thái tử gia thực sự đã gọi điện đến.

Sau đó, anh đưa tôi đến trung tâm thương mại, đi thẳng đến một cửa hàng quần áo phụ nữ sang trọng và nhờ nhân viên bán hàng giúp tôi chọn một chiếc váy phù hợp.

Quần áo ở đây, tôi liếc nhìn giá trên thẻ và không thể nói nên lời.

Má ơi, một bộ váy đáng giá nửa năm tiền lương.

Đắt thì cũng đắt, nhưng mà cũng rất đẹp.

Bước ra khỏi phòng thay đồ, tôi hầu như không nhận ra chính mình nữa.

"Thưa anh, bộ đồ này rất hợp với bạn gái anh, như thiết kế dành riêng cho cô ấy vậy."

Nhân viên bán hàng cười nói với thái tử gia.

Tôi định mở miệng giải thích.

"Lấy bộ này đi." Đối phương không thèm chớp mắt và quẹt thẻ ngay lập tức.

Quần áo hàng chục nghìn tệ mà còn không hỏi có giảm giá hay không.

Tôi cảm thấy đau nhói trong tim.



Mặc bộ lễ phục mới, thái tử gia đưa tôi đến một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.

Trước khi bước vào bên trong, anh ấy rất tự nhiên khoác tay tôi và thì thầm vào tai tôi: "Gọi tôi là Dịch Trạch."

"A." Tôi có chút bối rối.

Không phải chỉ là chặn rượu thôi sao, muốn thêm kịch tính à?

Trước khi tôi có thể hỏi rõ ràng, nhân viên phục vụ đã mở cánh cửa trước mặt anh ấy rồi.

Trong phòng riêng là một đôi vợ chồng già, tuổi chừng sáu mươi, cả hai đều ăn mặc rất phổng thông và giản dị nhưng trông khí chất của cả hai đều không tồi.

"Chú Từ, dì Từ, đã lâu không gặp." Thái tử gia đi lên để chào họ.

“Ồ, Tiểu Trạch à, cháu đã cao vậy rồi.” Người phụ nữ lịch sự chào anh, “Lần cuối cùng gặp nhau cháu vẫn được bố dắt đi, đầu thì trọc lóc.”

"Đương nhiên, cũng không ngờ đã qua hai mươi năm rồi." Người đàn ông bên cạnh thở dài.

"Dì Từ và chú Từ vẫn giống như trước, dung mạo cũng không có nhiều thay đổi." Thái tử gia mỉm cười, khen ngợi rất tự nhiên.

"Đâu có, đã hai mươi năm trôi qua, chúng ta đều đã già đầu rồi, đúng là thời gian không bỏ quên một ai mà."

"Làm sao có thể chứ, cháu nhớ trước đây chú Từ có nói, người cách mạng vĩnh viễn còn trẻ."

Người đàn ông trông có vẻ nhẹ nhõm và vỗ vai anh ấy.

"Vẫn là Tiểu Trạch biết nói chuyện..."

Sau đó, đối phương chuyển sự chú ý của họ sang tôi.

"Đây là....."

Thái tử gia nắm lấy bàn tay phải của tôi, đan ngón tay vào nhau và nhìn tôi đắm đuối.

"Chú Từ, dì Từ, giới thiệu với hai người một chút, đây là bạn gái của cháu..."

Bạn gái?

Tình huống gì đây?

Nụ cười trên môi tôi đông cứng lại.

Sức mạnh của bàn tay kia thì tăng lên.

Khi tôi chạm vào đôi mắt đen và sâu này, một ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua, rõ ràng là đang ám chỉ gì đó với tôi.

Giây tiếp theo, tôi nhếch khóe môi, cười khúc khích rồi khẽ cúi đầu chào hai vị trưởng bối đối diện.

"Chào chú dì, cháu tên là Tống Nhiễm."

"Thì ra là bạn gái của Tiểu Trạch, chào cháu, chào cháu."



Lại một màn trò chuyện khách sáo, mọi người mới ngồi xuông bàn.