Chương 24

32

Trong phòng riêng.

Bên trái tôi là Cố Dịch Trạch, bên phải tôi là trợ lý La.

May quá, có hai người hộ pháp này, tôi cũng không quá lo lắng nữa.

Chủ tịch và chủ tịch Từ là chiến hữu, hai người trò chuyện về những năm tháng sóng gió rồi lại thở dài ngao ngán.

Phu nhân chủ tịch và vợ của chủ tịch Từ đang trò chuyện về một số chuyện gia đình, bà Từ lấy điện thoại di động ra cho phu nhân xem ảnh và video của cháu trai bà.

Cậu bé mới ba tháng tuổi và rất đáng yêu.

Có thể thấy phu nhân của chủ tịch rất thích trẻ con, nụ cười trên khóe miệng chưa bao giờ tắt khi xem video.

Trợ lý La bên cạnh khẽ nói với tôi: "Cô có muốn đánh cược một chút không?"

"Cái gì?" Tôi không hiểu.

"Chủ đề này sẽ sớm chuyển đến cô thôi."

Mặt tôi đầy dấu hỏi chấm.

Một lúc sau, phu nhân chủ tịch xem xong ảnh và video, giọng điệu có phần xúc động: “Không biết đến ngày nào tôi mới được bế cháu nội nữa.”

"Con dâu cũng có rồi, chắc sẽ nhanh thôi." Bà Từ ngay lập tức đáp lại với một nụ cười.

"Người trẻ tuổi cũng không vôi như chúng ta đâu? Nói nhiều quá thì lại không thích. Than ôi..." Phu nhân chủ tịch hết lần này đến lần khác thở dài.

Bà Từ vỗ vai người bạn tốt của mình và nhìn về phía chúng tôi.

"Tiểu Trạch, cháu có thấy mẹ cháu muốn ôm cháu nội rồi không, cháu phải cố lên đấy."

Cuối cùng tôi cũng hiểu những gì trợ lý La vừa nói rồi.

Anh ta nhướng mày tự hào.

Cố Dịch Trạch liếc nhìn tôi, đáp lại bằng một nụ cười lịch sự và lễ phép: "Dì Từ, cháu sẽ."



Tôi hắng giọng và cố tình thì thầm: "Anh sẽ gì?"

"Ý của cậu ta là sẽ để phu nhân sớm lên chức bà nội." Trợ lý La ngồi bên cạnh giải thích.

TÔI......

“Hai người hẹn hò bao lâu rồi?” Trợ lý La lại hỏi.

Tôi nghĩ nghĩ: "Vài ngày."

"Xin chúc mừng, gánh nặng đường dài."

Sao tôi cứ cảm thấy trợ lý La lạ lạ nhỉ, trước đây còn cảm thấy anh ra rất lạnh lùng, nhưng chỉ sau một thời thời gian thân thiết, hình ảnh của anh ta trong lòng tôi đã hoàn toàn bị đảo lộn rồi.

"Trợ lý La, có phải anh có ý kiến với tôi không?"

Anh ta hoang mang: "Sao cô lại nghĩ như vậy?"

"Hay là anh thích Cố Dịch Trạch?"

Hai người đàn ông chết lặng.

Giọng điệu của trợ lý La giật mình: "Cô đừng nói như vậy nữa, đêm nay tôi nhất định sẽ gặp ác mộng đấy."

Ồ, vậy thì tốt.

"Tôi chỉ cảm thấy hình như anh không vui lắm thì phải."

Trợ lý La nghe vậy, vẻ mặt ủ rũ một hồi, hỏi tôi: "Rõ ràng như vậy sao?"

Tôi gật đầu.

"Rất rõ ràng."

"Được rồi, tôi chỉ không hiểu tại sao Cố Dịch Trạch có thể tìm được bạn gái, nhưng tôi vẫn độc thân."

Tôi hơi chết lặng.

"Đó là lý do tại sao anh khó chịu?"

"Đương nhiên."

Tôi nghĩ nghĩ: "Anh thích kiểu con gái nào, nói thử xem."

"Cô muốn giới thiệu cho tôi sao?" Ánh mắt anh ta sáng lên, rõ ràng rất hứng thú.

"Anh cứ nói xem anh thích mẫu người nào đi."

"Xinh đẹp như cô là được. Nói thật đi, cô có muốn nghĩ đến tôi không? Gia đình chúng tôi tương đối đơn giản, mẹ tôi cũng không vội lên chức bà, chuyện tình cảm cá nhân của tôi cũng không phức tạp như Cố Dịch Trạch..."

Tôi chưa nói xong thì có cảm giác như có một ánh mắt như dao bay lướt qua tôi và rơi xuống người trợ lý La.

Đối phương đột ngột dừng lại.

Giọng nói ảm đạm của Cố Dịch Trạch vang lên: "Trợ lý La, dám đào góc tường nhà tôi, cậu có nghĩ tới hậu quả chưa?"

"Xin lỗi, quên mất cậu đang ngồi ở đây." Trợ lý La đỡ trán xin lỗi.

Tôi bắt được trọng điểm: "Anh vừa nói ai có lịch sử tình yêu phức tạp cơ?"

"Của cậu ta."

"Của cậu ta."

Hai người đàn ông chỉ vào nhau cùng một lúc.



33

Cuộc đàm phán hợp tác đã diễn ra tốt đẹp.

Nửa sau của bữa tối, cả người trợ lý La lại có vẻ xa cách, đặc biệt là khi anh ta đang giải thích kế hoạch kinh doanh cho chủ tịch Từ, cảm giác vô nghĩa mờ nhạt lại biến mất rồi.

Sau khi hợp tác xong xuôi, hai ông chủ cuối cùng vui vẻ bắt tay chào tạm biệt.

Chủ tịch Từ nhìn chúng tôi: "Lão Cố, trong nhà sắp có chuyện vui rồi. Tiểu Trạch sắp kết hôn, ông nhất định phải sớm thông báo cho tôi đấy."

Chủ tịch cười đắc ý: "Nhất định, nhất định."

Trợ lý La thở dài bên cạnh chúng tôi.

"Thật bất ngờ, Cố Dịch Trạch sẽ kết hôn, còn tôi thì vẫn còn độc thân."

Trợ lý La, bình thường rốt cuộc anh cô đơn trống rỗ bao nhiêu vậy.



Cố Dịch Trạch đưa tôi về nhà.

Xe dừng trước cổng tiểu khu, anh ấy đưa cho tôi một phong bì.

Tôi tò mò mở ra, bên trong là một xấp tiền mặt.

"Cái gì vậy?"

"Phí lao động."

"Sao nhiều vậy?"

"Lần trước cộng thêm hôm nay nữa, không phải nói nếu hợp đồng thuận lợi sẽ có thưởng sao."

Thực sự tôi cảm thấy mình chẳng làm gì cả, lãi hai bữa cơm cộng thêm mấy bộ váy nữa.

Lại nói, thái tử gia anh đều làm việc thế này sao?

"Tiền cũng dễ kiếm như vậy, anh không cảm thấy mình lỗ sao? Thật ra anh đưa em đi hay không cũng không ảnh hưởng gì."

Cố Dịch Trạch mỉm cười.

Tôi luôn cảm thấy nụ cười này có chút khó hiểu.

"Em nghĩ anh rất lỗ?"

"Chẳng lẽ không phải sao."

"Nhưng không làm vậy thì sao anh có bạn gái được chứ."

Tôi dường như hiểu ra điều gì đó.

Nhìn vào số tiền trong tay, tâm trạng tôi thay đổi chóng mặt.

Tôi thở dài: “Đúng là trục lợi mà.”

Cố Dịch Trạch nhíu mày.

Anh dường như nghĩ ra điều gì đó: "Ngày mai đi ăn trưa với anh nhé?"

Tôi gật đầu.

"Được thôi."

"Sau này mỗi ngày đều ăn chưa cùng nhau nhé?"

"Ý anh là mỗi ngày?"

"Anh sẽ trả công cho em."

Lại còn có tiền công? Kỳ quái quá

"Tại sao vậy?"

"Để em có thể nhanh chóng kiếm được 22 vạn nhân dân tệ."

Tôi hơi sững sờ, để tôi có thể trả được 22 vạn tệ mà anh ấy thức sự đã phí tâm rồi.

"Nhanh trả hết đi, nếu bữa trưa vẫn không đủ thì bữa tối cùng nhau kiếm tiền."

"Được."

"Còn bữa sáng?"

"Không thành vấn đề."



Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lọt vào danh sách những người giàu nhất của Forbes.

Đột nhiên nghĩ đến những lời trợ lý La nói trong bữa ăn, tôi không khỏi tò mò.

"Vậy lịch sử tình trường của anh phức tạp đến mức nào vậy?"

Cố Dịch Trạch có lẽ không ngờ tôi lại đưa ra câu hỏi này, anh đau đầu xoa nhân trung.

"Biết ngay tên đó không có ý tốt mà."

"Anh với trợ lý La rất quen nhau sao? Anh ta còn biết chuyện yêu đương của anh?"

"Không quen chút nào."

"Vậy anh có bao nhiêu bạn gái rồi?"

Cố Dịch Trạch liếc xéo tôi: "Em thực sự muốn biết?"

Tôi ngồi thẳng dậy và hắng giọng: "Nói thử xem."

"Không tức giận?"

Mặc dù tôi đã sắp nổi cơn thịnh nộ, nhưng tôi vẫn nở một nụ cười hoàn hảo với anh ấy một cách bình tĩnh.

"Sao có thể, em không phải keo kiệt như vậy đâu, nói đi."

Anh thở dài, trầm ngâm, cuối cùng dang hai tay ra, "Không có."

Cái gì?

Tôi sững người: "Không có bạn gái cũ?"

"Ừm."

Thật bất ngờ, người đàn ông này khá kín miệng, nhưng tôi không tin một dấu chấm câu nào trong lời nói của anh ấy.

"Anh cho rằng em ngu sao? Thân hình này mà không có bạn gái cũ?"

Cố Dịch Trạch nhướng mày và cười nhẹ: “Nhiễm Nhiễm, em cũng tưởng anh ngu sao, kể về bạn gái cũ trước mặt bạn gái hiện tại?”

Tôi bóp tay. Kẻ thù này khá xảo quyệt.

Nhưng mà, anh ấy vừa gọi tôi là Nhiễm Nhiễm, gọi cũng thuận miệng đấy.

"Như vậy chẳng phải là càng thêm chứng minh lời trợ lý La nói là sự thật sao, anh thật sự có lịch sử tình yêu phong phú?"

Hứng thú với người yêu cũ của người yêu là vấn đề chung của mọi phụ nữ.

Cố Dịch Trạch thở dài thườn thượt, nhìn tôi, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Hồi đi học anh có một người, nhưng bọn anh đã chia tay lâu rồi. Lúc anh mới về Trung Quốc, dưới chính sách áp lực cao của mẹ, mới có một nụ hôn thôi. Đôi bên cũng không quan tâm lắm nên cũng không có gì đâu. Hết rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Dịch Trạch, khả năng cao là câu nói này là sự thật.

Nhưng quá đơn giản, ngọn lửa buôn chuyện của tôi đã bị dập tắt trước khi nó kịp bùng lên.

Có vẻ như đã muộn, vì vậy tôi đã tháo dây an toàn của mình ra.

Cố Dịch Trạch cũng xuống xe.

"Sáng mai anh đến đón em đi làm nhé?"

Đang định trêu chọc anh có phải muốn làm bạn trai hai mươi tư hiếu thảo hay không, thì đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói.

"Nhiễm Nhiễm."

Quay đầu lại, là bố và mẹ tôi.

Hai người tò mò nhìn Cố Dịch Trạch.

"Bố, mẹ, sao hai người lại ở đây?"

"Chúng ta vừa đi dạo về, đây là..."

Mặc dù mẹ tôi đang nói chuyện với tôi, nhưng bà nhìn Cố Dịch Trạch không chớp mắt, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt và chờ đợi.

Trong tình huống này, tôi đành phải giới thiệu họ cho nhau.

"Đây là Cố Dịch Trạch, ừm, đây là bố mẹ của em."

Cố Dịch Trạch cũng không ngờ tới tình huống này, lập tức đứng thẳng người với thái độ lịch sự và khiêm tốn.

"Xin chào, chú, dì."

“Ồ, xin chào, xin chào.” Mẹ tôi vui vẻ, niềm nở chào hỏi: “Bên ngoài nóng quá, cháu vào nhà ngồi đi.”

Tuy nhiên, bố có vẻ phòng thủ và giọng điệu thận trọng: "Muộn như vậy rồi còn ở đây làm gì, Tống Nhiễm, con không về nhà, gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ, xã hội này bây giờ không an toàn lắm..."

Lời còn chưa nói xong đã bị mẹ tôi đập cho một cái.

Ông ấy vẫn còn mạnh miệng: "Sao bà lại đánh tôi? Đó là sự thật. Ai biết là người tốt hay người xấu chứ."

Ý của bố tôi là, Cố Dịch Trạch không đáng để tâm.

"Chú, chờ một chút."

Sau cùng, anh ấy lấy một tấm danh thϊếp ra khỏi xe và đưa cho bố tôi một cách trân trọng.

Bố tôi cầm nó bằng một tay và nhìn nó một cách thờ ơ.

"Tập đoàn Cố thị...Tổng giám đốc...Cố Dịch Trạch..."

Sau khi đọc đến đây, ông dừng lại và ngước mắt nhìn đối phương.

"Cậu cùng công ty với Nhiêm Nhiễm?"

"Vâng, chú."

"Cậu là Tổng giám đốc của bộ phận nào...?"

Ban đầu Cố Dịch Trạch hình như không hiểu, sau đó anh ấy nói: "Tổng giám đốc tất cả các bộ phận."

Mặt bố tôi đờ ra, khóe mắt hiện lên một tia khó tin, rồi ông lắc đầu.

"Cậu nhóc, cậu còn nhỏ như vậy, lúc nào cũng khoe khoang không tốt đâu."

Cố Dĩ Trạch:...

Tôi ôm trán.

"Bố, anh ấy không có nói dối."

Bố tôi sững sờ một lúc sau khi nghe những gì tôi nói, nhưng ông vẫn chưa tin lắm: "Làm sao có thể, còn trẻ như vậy, chẳng lẽ là con trai chủ tịch."

Tôi gật đầu: "Đúng vậy."

Bố tôi:......