Chương 23

31

Buổi tối, thái tử gia lại đưa tôi đi mua quần áo.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Lần này đổi sang cửa hàng khác nhưng bài trí cũng cao cấp và giá có vẻ mắc hơn.

Tôi đã thử vài chiếc váy, với nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau, tất cả chúng đều trông rất đẹp.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm đề nghị tôi lấy chiếc váy trễ vai trắng.

Tôi chuẩn bị làm theo lời khuyên của cô ấy.

"Gói hết mấy bộ này lại." Thái tử gia ở một bên nói.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm và tôi nhìn nhau cùng một lúc.

Gọi lại hết?

Cả chỗ này?

Chỉ sau hai giây, nhân viên hướng dẫn mua sắm đã phản ứng lại ngay lập tức.

"Được, quý khách, tôi sẽ lập hóa đơn cho anh ngay."

Tôi ngạc nhiên kéo Cố Dịch Trạch sang một bên: "Sao mua nhiều thế?"

"Cô ta nói không sai, bộ nào cũng rất đẹp nên anh mua hết."

Mê muội, nhân viên tất nhiên sẽ nói vậy rồi.

Anh nghĩ rằng đây là mua kẹo cao su chắc?

Tôi còn muốn nói gì nữa, nhưng người bán hàng dường như sợ Cố Dịch Trạch hối hận vậy.

"Thưa anh, anh muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?"

"Quẹt thẻ."

"Được, mời theo tôi qua bên này."

Tôi chỉ có thể bất lực nhìn anh ấy gia bị nhân viên kéo đi.

Tôi tính toán đại khái giá của những bộ quần áo này, gần như bằng số tiền tôi đang nợ rồi.

Đau tim quá.



Cố Dịch Trạch lái xe đến nhà hàng lần trước.

Vừa bước vào đại sảnh, tôi đột nhiên cảm thấy bóng người trước mặt hình như hơi quen quen.

Nhìn kỹ hơn, tôi bị dọa sợ lùi lại phía sau.

Chủ tịch trở về Trung Quốc khi nào vậy? Sao anh chàng này không nói với tôi trước chứ?

"Chuyện gì vậy?"

Có lẽ vì biểu hiện kỳ lạ của tôi, Cố Dịch Trạch vô thức nhẹ nhàng ôm eo tôi.

Tôi nhìn anh ngập ngừng hỏi: "Không lẽ tối nay chủ tịch cũng ăn cùng đấy chứ?"

Cố Dịch Trạch xoa mũi và nhìn tôi với vẻ xấu hổ.

"Anh quên nói với em, thực ra tối nay không chỉ có bố anh với chủ tịch Từ, mà còn có cả mẹ anh nữa."

Tôi che miệng lại.

Vì vậy, tối nay, tôi sẽ ăn tối cùng bàn với hai vị chủ tịch và vợ của họ.

Trước khi tôi bắt đầu hình dung ra khung cảnh đó, chân tôi đã run rồi.

"Cái đó, có phải anh đã đánh giá cao em rồi không? Thực ra khi còn bé em sống cùng ông bà nội quê, chưa nhìn thế thế giới rộng lớn, cũng chưa gặp qua nhân vật lớn, cảnh tượng tối nay nhất định là không thể chịu nổi rồi. Em đi trước được không?"

Cố Dịch Trạch nhìn tôi đầy mong đợi: "Không sao đâu, cứ ăn tự nhiên như lần trước là được."

Lần trước là do tôi không quen biết chủ tịch Từ và vợ của ông ấy, nhưng lần này boss lớn của công ty đang ở đây, làm sao tôi dám giống như lần trước chứ.

Tôi yếu ớt lắc đầu.

Anh ấy suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tống Nhiễm, em có từng nghĩ tới một ngày nào đó sẽ phải gặp mặt bố mẹ anh chưa?"

Có, nhưng mà......

Bây giờ cũng quá nhanh rồi.

Tôi đang không biết trả lời thế nào thì chợt thấy ánh mắt của chủ tịch đang nhìn về phía chúng tôi.

Tôi như bị người khác điểm huyệt vậy, đứng im tại chỗ.

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng và có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp bước đến gần vị chủ tịch và theo thói quen đưa chiếc túi của mình cho ông ấy.

Tôi nghĩ đây hẳn là người vợ của chủ tịch trong truyền thuyết.

Hai người nói gì, vợ chủ tịch cũng nhìn về phía chúng tôi.

Trái tim bé nhỏ của tôi nhất thời chịu không nổi, không nhịn được lại gần Cố Dịch Trạch hơn.

Sau đó, hai người kia đi thẳng về phía chúng tôi.

Lòng bàn tay ấm áp.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay đã bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy.

"Bố mẹ." Cố Dịch Trạch nắm tay tôi và chào hai người đối diện.

Người phụ nữ quyến rũ nở một nụ cười rất tươi với tôi: "Đây là Nhiễm Nhiễm sao."

Vậy mà lại biết tên tôi.

Tôi nhất thời lúng túng: "Xin chào phu nhân chủ tịch."

Đối phương không khỏi nở nụ cười: "Không cần cứng nhắc như vậy, gọi ta là dì là được."

Dì?

Người này nhìn như trạc tuổi tôi vậy, nên tôi xấu hổ không dám thốt từ "dì" ra khỏi miệng.

Chủ tịch nhìn người vợ yêu dấu của mình với giọng điệu yêu chiều: "Đừng nói, vẫn có chút giống em khi còn trẻ."

Ai?

Tôi? Có phần giống với vợ của chủ tịch khi còn trẻ, thật hay giả vậy?

Đây có lẽ là lời khen tuyệt vời nhất mà tôi từng nghe trong đời.

Chủ tịch hòa nhã vậy sao?

"Thảo nào trước đây con trai không chịu có bạn gái, hóa ra là quá kén chọn rồi." Chủ tịch cười cười.

Tôi đã rất xấu hổ vì lời khen ngợi, nhât thời không biết phải nói gì.

Mọi người trò chuyện một lúc.

Từ bên kia cầu thang bước ra một chàng trai trẻ, là trợ lý La.

"Chủ tịch, chủ tịch Từ và vợ của ông ấy đã tới rồi."

"Được, chúng ta đi vào thôi."