2
Sau một thời thời gian, kết quả giám định tổn thất được đưa ra.
Vì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về bên tôi, không bao gồm bảo hiểm ô tô, cá nhân tôi cần phải trả cho đối phương 22 vạn nhân dân tệ.
Dù đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng tôi vẫn bị sốc trước con số này.
Trước mắt chỉ là một mảnh đen kịt, ngã quỵ xuống đất.
22 vạn?
Chỉ trong một buổi sáng mà tôi đã thành con nợ rồi.
Tôi phải tăng ca bao nhiêu giờ? Phải không ăn không uống, làm việc chăm chỉ trong bao nhiêu năm mới trả hết nợ đây?
Đáng ra sáng nay tôi không nên ra ngoài mới đúng.
Cuộc sống của tôi chỉ vừa mới bắt đầu mà đã phải nai lưng ra đi làm trả nợ rồi.
Người giám định tổn thất đã lịch sự hỏi tôi cách thanh toán số tiền bồi thường.
Tôi chỉ có thể nói thật là tạm thời tôi không có nhiều tiền như vậy.
Trong trường hợp này, hai bên cần ngồi lại thương lượng.
3
Tôi run rẩy bước vào phòng VIP.
Người đàn ông đối diện mặc một chiếc áo sơ mi sọc xám đơn giản, quần tây ống đứng màu đen, khoanh chân nhàn nhã dựa vào ghế sô pha da, lộ ra vẻ lười biếng mà tao nhã.
Chú tài xế đứng bên cạnh chắc thấy tôi nhìn quen quen nên cúi xuống ghé vào tai anh ấy nói gì đó.
"Em là nhân viên của công ty chúng tôi?"
Anh ấy bất ngờ nhìn tôi.
Tôi vô thức đứng thẳng dậy: "Đúng vậy."
Anh cười nhẹ một cái: "Bộ phận nào?"
Tôi hắng giọng: "Phòng kế hoạch."
Thái tử gia gật đầu, rồi nói với chú tài xế: "Chú Trần, chú đi trả tiền trước đi."
"Được."
Sau đó, tài xế bước ra ngoài.
Tôi thẫn thờ nhìn người đàn ông trên ghế sofa.
“Số điện thoại của em là bao nhiêu?” Anh hỏi.
Tôi định thần lại thì đã báo xong 1 dãy số rồi.
"Sau này em chuyển lại phí bảo trì cho tôi."
Hóa ra là như thế này.
Tôi nghĩ nghĩ, rồi thận trọng nói: "À, vừa nãy tôi quên nói với anh, tôi còn chưa phải nhân viên chính thức."
Đối phương nhướng mày nhìn tôi một hồi, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc.
"Em không nói sớm."
Tôi ngượng ngùng sờ mũi.
"Có vẻ như tôi phải gọi chú Trần trở lại rồi."
Sau đó, đối phương lấy điện thoại ra.
Tôi đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình đã làm chuyện ngu ngốc gì đó, chỉ số thông minh của tôi đột nhiên quay trở lại, tôi đưa tay ra hét lên: "Không được."
Thái tử gia ngả người trên sô pha, nhàn nhạt nhìn tôi: "Tại sao?"
"Tôi nhất định sẽ cống hiến hết mình vì công ty. Tôi sẽ làm trâu làm ngựa không phàn nàn hay hối hận. Xin hãy giúp tôi trả tiền bảo trì trước, làm ơn."
Trong mắt thái tử gia dần hiện lên một chút vui sướиɠ, anh cong môi.
"Nhưng... lỡ như em không vượt qua được thời thời gian thử việc thì sao? Đối với tôi mà nói, chẳng phải là một tổn thất lớn sao?"
Tôi ngượng ngùng: "Xem anh nói kìa... Có vượt qua thời gian thử việc hay không chẳng phải đều do anh nói hay sao."
Đối phương nhìn tôi một lúc rồi gật đầu.
"Tôi đúng là không trả lời được." Dừng một chút, thái tử gia lại hỏi: "Lương tháng của em bao nhiêu?"
Tôi không biết tại sao anh ấy hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời thành thật: "4000."
"4000, không bao gồm ăn uống, cho dù trả tôi 2000 một tháng, 24.000 một năm, em có thể trả 22 vạn trong mười năm không?"
Cái này......
Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không tin bản thân mình lắm.
Vì vậy, tôi thành thật lắc đầu, "Tôi không biết."
Thái tử gia quan tâm hỏi: "Em có muốn tìm việc làm thêm không?"
Hả? Sao đột nhiên thay đổi phong cách rồi.
"Chẳng lẽ anh... có lời giới thiệu?"
Đối phương gật đầu, "Đúng vậy."
"Làm gì?"
"Cùng tôi đi ăn tối."
Tôi theo bản năng che cổ, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ vị thái tử gia này không phải người tốt sao?
Thấy phản ứng của tôi, đối phương có chút ngại ngùng đỡ trán.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi không biết uống rượu, buổi tối đi ăn cơm cũng phải tìm người chặn cho.”
Ra là vậy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng......
"Thật ra tôi uống cũng không giỏi lắm."
"Lương 500 một giờ, nếu chốt hợp đồng thành công còn có tiền thưởng nữa."
Giọng nói nhẹ tênh của thái tử gia vọng ra.
Mắt tôi sáng lên. Tiền lương một giờ là 500, hai giờ không phải là một nghìn sao?
Đối với tôi, người hiện đang gánh khoản nợ khổng lồ, lời đề nghị này cũng quá hấp dẫn rồi.
"Tôi làm."
Thái tử nghe vậy cong môi, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sao.
"Được, quyết định vậy đi, tan làm tôi sẽ gọi cho em."
"Được, không thành vấn đề."
Đối phương giơ cổ tay lên xem giờ, sau đó cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, đứng dậy nói: "Đi thôi."
“Đi…đâu?” Tôi bối rối.
Thái tử gia cong môi: "Hôm nay em không đi làm à?"
Ah!
Đi làm.
Tất nhiên là có chứ.
Tôi gật đầu như giã tỏi.