Chương 16

21

Ông Cố đã đi nghỉ rồi.

Một gì giúp việc họ Trương mang cho tôi chiếc khăn tắm mới toanh.

Dù vết thương ở chân đã lành nhưng tôi vẫn không dám đi lại nhiều, chỉ có thể đi nhẹ và nặng nề vào nhà vệ sinh.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Tôi khập khiễng quay lại mở cửa lần nữa.

Cố Dịch Trạch đứng cạnh cửa và đưa cho tôi một chiếc túi.

"Cái gì vậy?"

"Áo choàng tắm."

Tôi cầm lấy và mở ra, quả nhiên là một chiếc áo choàng tắm.

"Sao lại đưa cho tôi cái này?"

"Tôi nghĩ em sẽ cần nó."

Nó hữu ích, nhưng...

"Của anh hay của bạn gái cũ vậy?"

Anh lắc đầu không nói nên lời: "Mới đấy."

Ồ, vì nó mới nên tôi sẽ lấy nó.

“Chân em sao rồi?” Anh lại hỏi tôi.

"Ổn rồi."

"Nếu cần gì thì gọi cho tôi."

Tôi chợt nghĩ ra một câu hỏi: "Điện thoại hết pin rồi, anh có sạc dự phòng không?"

Cố Dịch Trạch gật đầu: "Có, lát nữa tôi lấy cho em."

22

Quay trở lại phòng tắm, cởϊ qυầи áo và tắm.

Sau khi tắm xong, tôi mặc áo choàng tắm và nhìn đồ lót của mình.

Tôi nghĩ nghĩ.

Tốt hơn hết là bạn nên giặt sạch và sấy khô một lúc bằng máy sấy tóc, dù sao thì vải cũng nhẹ và mỏng.

Tôi không thể chịu được việc không thay đồ lót sau khi tắm.

Sau khi giặt xong để khô rồi lại bật thông gió, tôi định đi đánh răng trước rồi dùng máy sấy tóc sấy khô sau.

Tuy nhiên, một điều đáng tiếc đã xảy ra.

Có lẽ do tôi đứng không vững, dép hơi trơn, vừa bước đến bồn rửa tay, tôi bị trượt chân, ngã ngửa ra sau.

Có một tiếng nổ lớn, một cơn đau âm ỉ ở phía sau đầu tôi.

Sao Kim cũng hiện ra trước mắt tôi rồi.

Tôi gần như bị choáng váng, phải mất một lúc lâu tôi mới hoàn hồn lại.

Một giọng nói phát ra từ bên ngoài phòng tắm, hình như là của Cố Dịch Trạch.

"Tống Nhiễm, em làm gì trong đó vậy?"

Có lẽ là bởi vì vừa rồi anh ấy nghe thấy động tĩnh, vậy mà lại thật sự hỏi ôi ở bên trong làm cái gì?

Chẳng lẽ còn có thể ngồi trong phòng tắm ăn cơm chắc?

Tôi cố ngồi dậy, phát hiện đầu mình hơi đau.

Xong đời rồi, sẽ không ngã hỏng não đấy chứ.

Trong lòng tôi có hoảng sợ.

Tôi đưa tay ra sau đầu, tự hỏi liệu có chảy máu không.

"Tống Nhiễm."

Có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng tắm, ngày càng gần hơn.

Rồi có tiếng gõ cửa.

"Em làm sao vậy, sao không nói chuyện?"

Tôi nhìn vào tay mình, may mắn là không có máu.

Nhưng tôi thực sự rất choáng váng, muốn nói nhưng há miệng lại không nói được lời nào.

Chỉ có thể nằm trên mặt đất.

Tiếng gõ càng cửa dồn dập hơn.

"Tống Nhiễm, nói chuyện đi."



"Nếu như em không nói gì tôi sẽ đi vào đấy."



Câu nói này trong nháy mắt khiến tôi lo lắng, tôi cố hết sức chống hai tay xuống đất, cố gắng vùng vẫy ngồi dậy.

Tuy nhiên, ngay khi khuỷu tay chạm đất, tôi lập tức hét lên vì đau.

Hỏng rồi! Khuỷu tay của tôi hình như cũng bị đập xuống rồi, nó rất đau.

Đang định kiểm tra vết thương trên cánh tay, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Cố Dịch Trạch vội vàng chạy vào.

Thấy tôi nằm dưới đất, anh sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi lúng túng và xấu hổ.

Tôi không chỉ cảm thấy chóng mặt mà tay còn đau như búa bổ.

Thật mất mặt mà.

“Trượt chân.” Tôi khàn giọng nói.

Sau khi nghe điều này, Cố Dịch Trạch nhanh chóng ngồi xổm xuống, cố gắng đỡ gáy tôi bằng một tay và giúp tôi đứng dậy.

Cuối cùng cũng ngồi dậy được, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khuỷu tay của tôi vẫn còn đau, nhưng đầu tôi không còn choáng váng nữa.

Tôi giơ một tay lên và cuộn cổ áo choàng tắm vào.

"Tay của tôi có chảy máu không?"

Cố Dịch Trạch nhìn tôi và lắc đầu.

"Không."

Ồ, may quá.

Đột nhiên, tôi cảm thấy khuôn mặt của đối phương là lạ.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi anh.

Cố Dịch Trạch nhìn vào mắt tôi, khẽ mím môi, vẻ mặt không tự nhiên, như thể đang do dự điều gì đó.

"Có gì không đúng sao?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng.

Anh ho nhẹ, nói với giọng trầm: "Tống Nhiễm, áo choàng tắm của em bị mở rồi."

Tôi cúi đầu xuống.

Bởi vì tôi không mặc đồ lót, nên cơ bản là hở hết rồi..

Ba giây sau.

"Aaaaaa......."

"Aaaaaa......"