19
Chiếc xe thể thao lao thẳng theo con đường nhựa quanh co, hai bên đường là rừng rậm.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên của khu phức hợp này hình như là Kỳ nghỉ bán đảo và nó là một trong những khu biệt thự đắt giá nhất thành phố.
Không lâu sau, xe dừng trước một ngôi biệt thự ba tầng phong cách hiện đại.
"Đây là đâu vậy?"
"Nhà tôi." Cố Dịch Trạch trả lời ngắn gọn.
Cái gì?
Tôi bị sốc: "Anh, anh dẫn tôi tới nhà anh làm gì?"
"Yên tâm đi, ông nội tôi trước đây là bác sĩ, vết thương ở chân này cũng không đáng ngại."
Yên tâm? Tôi không thể yên tâm về nó được.
Bây giờ là vấn đề vết thương ở chân à, căn bản không phải được hay không?
"Cái đó, tôi không chữa trị nữa, anh mau mau đưa tôi trở về đi."
Cố Dịch Trạch bối rối: "Sao lại không chữa nữa?"
Anh ấy thậm chí còn hỏi tôi tại sao.
"Không có nhân viên nào muốn tình cờ gặp chủ tịch công ty của mình ngoài giờ làm việc được không. Anh không muốn đưa tôi thì để tôi tự về."
Cố Dịch Trạch khó hiểu nhìn tôi một lúc, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, hai tay đỡ trán cười.
"Tống Nhiễm, em sợ bố tôi như vậy, con gái bình thường sẽ không có phản ứng như em đâu."
Tôi biết anh ấy muốn nói gì.
Những người con gái bình thường khi nhìn thấy chủ tịch sẽ vội vàng muốn gọi là bố rồi, nhưng tôi vốn nhút nhát và tôi luôn sợ hãi những người có quyền lực.
"Em quên rồi sao, mấy ngày trước bố tôi ra nước ngoài rồi, hơn nữa đây là nơi ở của ông bà tôi, bọn họ không ở nơi này."
Lời nói của người kia khiến tôi nhớ lại.
Đúng rồi, mấy ngày trước không phải chủ tịch ra nước ngoài rồi sao?
Má ơi, làm tôi sợ toát mồ hôi hột.
Tôi mở cửa, vừa định xuống xe, Cố Dịch Trạch đã đi tới trước mặt tôi.
Trong giây tiếp theo, anh ấy trực tiếp bế tôi ra khỏi ghế.
Trong giây lát, tôi đơ luôn, ngây người nhìn anh.
Khuôn mặt của Cố Dịch Trạch rất gần với tôi.
Làn da của anh ấy được coi là trắng trong số các chàng trai, có một nốt ruồi nhỏ bên cạnh dái tai của anh ấy. Các đường nét trên khuôn mặt rất ưu tú, sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu. Độ dài và mật độ của lông mi khiến hầu hết các chị em cảm thấy tự ti.
Ví dụ như tôi.
Cố Dịch Trạch thực sự rất đẹp trai, chẳng trách các nữ đồng nghiệp trong văn phòng thỉnh thoảng vẫn nhắc đến anh.
"Em đang nhìn gì đó?"
Đối phương đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, tôi vội ngoảnh mặt đi, trong lòng hoảng hốt.
"Tôi có nhìn gì đâu."
"Chẳng lẽ là em đang nhìn tôi?"
Giọng nói của Cố Dịch Trạch nghe như một nụ cười nhạt.
Tim tôi đập nhanh một cách khó hiểu. Như con nai lạc vào rừng, chạy loạn khắp nơi.
Tôi khịt mũi: "Kỳ quái."
Tuy ngoài miệng phủ nhận nhưng mặt lại nóng bừng.
Không phải chứ, chẳng lẽ tôi đã yêu Cố Dịch Trạch?
Đã yêu thái tử gia này rồi sao?
á á á......
Không được.
Loại tình yêu đơn phương này vừa nhìn là đã biết không có kết quả rồi.
Tỉnh táo, tỉnh táo