Chương 1: Hạnh phúc khi được làm mẹ lúc mới bắt đầu

Có một âm thanh "Bụp".Mộc Vân Hi nằm trên củi khô bị đánh đến đầu ong ong, trong miệng nồng nặc mùi máu.

Sao có người dám đánh cô khi cô đang ngủ?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Mộc Vân Hi liền cảm thấy mình lạnh run.

Làm sao chuyện này có thể xảy ra được, không phải cô đang đi nghỉ ở một biệt thự do tổ chức sắp xếp sao?

Mộc Vân Hi muốn mở mắt ra, nhưng đầu óc lại mơ hồ, mí mắt nặng trĩu.

"Ngươi cái đồ tiện nhân này dám lén lút với nam nhân, sinh con hoang. Đối với một nữ nhân hèn hạ như ngươi mà bị kéo vào chuồng lợn thì quá dễ dàng!" Âm thanh vừa vang lên,lại là một cái tát vào mặt Mộc Vân Hi, ngay sau đó, tóc của cô bị túm mạnh đến nỗi đau đớn khiến cô tỉnh lại.

" Lão phu nhân, xin hãy thương xót. Tiểu thư vừa mới sinh, đã bị hất nước lên người và ném vào kho củi, tiểu thư nàng ấy yếu đến mức chỉ còn một hơi thở. Nếu còn tiếp tục nữa, tra tấn nàng, nàng sẽ chết. Xin lão phu nhân thả tiểu thư đi, Tiểu Cầm nguyện ý thế chỗ tiểu thư... "

Lúc này, một giọng nữ rêи ɾỉ vang lên, Mộc Vân Hi liền nghe một tiếng "Bụp", và người phụ nữ dường như quỳ xuống lạy.

Đáng tiếc, cái bà già kia không có ý định thả nàng ra mà còn đá Tiểu Cầm xuống đất.

Mộc Vân Hi còn chưa kịp mở mắt, theo phản xạ đẩy người kéo tóc mình ra.

Người đàn bà dường như không chuẩn bị trước bị Vân Hi đẩy ra ngã xuống đất.

"Ối!"

Một tiếng vang lên cũng với tiếng chén sứ rơi xuống đất, bà lão ngồi trên đất tức giận kêu lên: "Phản loạn, còn đ.iếm này muốn g.iết người! Con khốn nhà ngươi đã làm ra chuyện tai tiếng lại còn dám đẩy ta? Một trưởng bối như ta? Nhà họ Tô thật xui xẻo khi cưới phải một người phụ nữ như ngươi! "

Những người hầu bối rối lần lượt đứng dậy đến chỗ bà lão đỡ bà lên.

Mộc Vân Hi nghe được tiếng khóc của một đứa bé trong đám âm thanh hỗn loạn này?

Nàng lắc đầu choáng váng, cố gắng tỉnh táo lại, cố gắng lắm mới mở được mắt, cố nhìn xem ai đánh mình, nhưng chỉ thấy bàn tay nhăn nheo bị che lại.

Ngay sau đó, giọng nói tức giận hơn trước vang lên: "Đồ tiện nhân, ngươi đã vào Tô gia chúng ta thì phải tuân theo tam tòng, tứ đức. Không những lén lút mang thai mà sau khi sinh còn lén lút giao cho..."

Bà Tô được người hầu đỡ dậy vẫn còn tức giận: "Ngươi muốn toàn bộ Đại Hạ Quốc nhìn thấy trò đùa của Tô gia sao? Để xem hôm nay ta có đánh chết nhà ngươi không!"

"Đánh chết con nhỏ này!" Bà Tô gắt giọng ra lệnh.

"Vâng, thưa lão phu nhân." các nha hoàn đồng thanh nhận lệnh, sau đó đi về phía Mộc Vân Hi.

Nhìn xung quanh, cảnh vật lạ đến đáng sợ. Như hiểu ra điều gì đó Vân Hi nhanh chóng phản ứng lại. Tầm mắt dần trở nên rõ ràng hơn, khi nàng vừa ngước mắt lên liền thấy tốp những nha hoàn đang tiến đến gần, nháy mắt đã đứng xếp thành hàng dài trước mặt Vân Hi.

Nàng không hoảng loạn chỉ mỉm cười: "Muốn giữ tay hay giữ chân?"

Cơ thể này còn quá trẻ lại còn mảnh mai yếu đuối nhưng nàng lại khác, nàng từng học qua võ và vài kỹ năng chiến đấu cấp cao... Là một con thú thời hiện đại.

Mộc Vân Hi đứng dậy từ bàn gỗ thô ráp với ý chí mạnh mẽ nếu không thật sự cơ thể này không thể cử động được. Cơ thể run lên vì lạnh, có lẽ nguyên chủ bị những người này đông lạnh tới c.hết.

Vừa đứng lên, chân nàng bị khuỵu xuống, nàng lùi lại một bước tự trách cơ thể yếu ớt không chịu nổi. Tuy nhiên, nàng vẫn cố đứng thẳng lưng.

Đám người hầu kinh ngạc trước lời nói của nàng không khỏi nghĩ: Mộc Vân Hi nhất định phải điên rồi mới dám nói như vậy. Nhưng mà, bọn họ vẫn có chút rùng mình, đương nhiên là bọn họ có gan phế đi Mộc Vân Hi nhưng sự thay đổi của nàng khiến họ có chút bất ngờ.

Nhưng bọn họ trong lòng vẫn khinh thường, người bị cha ép gả cho thái giám còn không phải phế vật ư?

"Phu nhân, mặc dù lão nô gọi một tiếng phu nhân nhưng người chúng tôi phục tùng là lão phu nhân. Bà chỉ cần chọn một phương pháp thoải mái là được, như vậy bà sẽ bớt đau khổ hơn."

"Haha"

Mộc Vân Hi cười khinh miệt, nàng ta rõ ràng muốn nàng chết mà lời nói lại ra vẻ như đang nghĩ tới nàng.

"Muốn ra tay thì nhanh lên, ta đang đói cần phải đi tìm đồ ăn."

Nghe vậy người đứng đầu nháy mắt ra hiệu. Một số người phụ nữ lao nhanh về phía Mộc Vân Hi.

Tiểu Cầm ở một bên kêu lên.

"Tiểu thư, cẩn thận!"

Ở một bên Tiểu Cầm không nghe thấy được nhưng đám người hầu lại nghe rất rõ tiếng cười của Vân Hi vang lên.

...

Đáp lại Tiểu Cầm là một sự bất ngờ lớn.

"Ôi!"

"Ôi!"

"Tay tôi, tay tôi gãy rồi!"

"Tay tôi đau quá!"

Mọi người có mặt đều vì sự tàn ác của Mộc Vân Hi làm cho sợ hãi, nhất là bà Tô đã bị một cảnh trước mắt làm cho sửng sốt, tay run rẩy chỉ vào Mộc Vân Hi: "Ngươi, ngươi đã làm gì bọn họ?"

Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng ta là một kẻ vô dụng không biết gì hết sao? Sao đột nhiên nàng ta lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

Mộc Vân Hi làm như không nghe thấy câu hỏi của bà Tô, nàng xua tay như nói với chính mình.

"Hừm, sức lực của ta còn quá yếu xem ra phải luyện tập thêm nhiều."

Thân thể này suy nhược quá, thế nhưng vừa rồi Tiểu Cầm nói thân thể này vừa mới sinh con?

Vậy có nghĩa là, thân thể này vừa mới sinh con liền bị mụ phù thủy già kia tra tấn đến c.hết...

Tuy nhiên, nàng đói quá nên phải ăn no trước đã.

Nghĩ đến đây, Mộc Vân Hi nhìn Tiểu Cầm bên cạnh, hỏi: "Tiểu Cầm ta đói bụng có gì ăn không?"

Tiểu Cầm không có tâm tư để để ý sự thay đổi của Mộc Vân Hi, lo lắng chỉ tay về một phía: "Tiểu thư người chưa cứu Thiếu Gia và Tiểu Thư, lão phu nhân muốn gϊếŧ cả hai..."