- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vô Tình Ứng Tự Ngã
- Chương 4: Tuẫn tiết
Vô Tình Ứng Tự Ngã
Chương 4: Tuẫn tiết
Một chúng tâm phúc đại tướng của Ngụy Đế?
Nữ lang này đến tột cùng có biết nàng đang không đứng trước mặt ai hay không? Sao nàng dám đưa ra yêu cầu như vậy với quan gia? Trong lúc nhất thời, mọi người sôi nổi lấy ánh mắt kính nể nhìn Ôn Ly Mạn, hơi kém không xưng nàng một tiếng nữ anh hùng.
Giọng nói Ngụy Đế hung ác nham hiểm: “Nếu là không cho thì sao?”
Ôn Ly Mạn nói: “Vậy liền gϊếŧ đi.”
Nàng không quan tâm sinh tử mình ra sao cả, cũng như không quan tâm cái gọi là sinh tử của người khác
Ngụy Đế lại không chịu làm theo như ý nàng, gϊếŧ một người căn bản không sợ chết có lợi ích gì, hắn thích nhìn thấy trên mặt mỹ nhân lộ ra sợ hãi cùng tuyệt vọng, lây dính mỹ lệ cực hạn, đem trắng nhuộm thành đen, tốt biến thành xấu, mới là cái hắn hứng thú, trước mắt một đao chém rớt đầu nữ lang này, tất nhiên cũng rất thú vị, nhưng Ngụy đế gϊếŧ người như ma, cũng không thiếu một người Ôn Ly Mạn, hơn nữa nàng không sợ hãi, ngược lại gợi lên hứng thú của hắn, hắn muốn cho khuôn mặt xinh đẹp này, cũng lộ ra biểu tình như là mẹ đẻ, cha ruột hắn, cùng với mười bảy người huynh đệ sống trong nhung lụa.
Giống như nhìn thấy ác quỷ, thét chói tai, nổi điên, cuối cùng hoảng sợ mà chết đi.
Bởi vậy hắn trực tiếp khơi mào trường kiếm, kiếm quang chợt lóe, nhưng Ôn Ly Mạn thậm thí không chớp mắt, chỉ là trường kiếm này cũng không phải là muốn cắt đứt cổ nàng, mà là cuốn sách nàng đọc chưa xong, trong ánh sáng của kiếm, vỡ vụn thành bông tuyết, bay lả tả từ không trung rơi xuống, có chút dính vào váy áo Ôn Ly Mạn, có chút rơi xuống trên mặt đất máu, lại nhìn Ngụy đế, mặt hắn mặt vô biểu tình, hơi thở lạnh băng túc sát rất đáng sợ, Ôn Ly Mạn lại rõ ràng từ trong mắt hắn thấy được ác ý.
Nàng không sợ chết, hắn liền không gϊếŧ nàng.
Nàng muốn đọc xong quyển sách này, hắn càng muốn huỷ hoại quyển sách này.
Ôn Ly Mạn an tĩnh mà cúi đầu nhìn về phía cuốn sách đã rách nát nhìn không ra nguyên dạng, lại cũng không có lộ ra thất vọng hoặc phẫn nộ mà Ngụy đế muốn nhìn thấy, bởi vì kia chỉ là là một quyển sách, có thể đọc xong tất nhiên là tốt, đọc không xong, kỳ thật cũng không có mấu chốt gì.
Giống như thế gian này không có gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng.
Ngụy Đế nheo đôi mắt đỏ máu lại, hắn không tin trên đời này thực sự có người có thể không thèm để ý gì, đặc biệt vẫn là một con tước điểu quý báu bị dưỡng ở trong l*иg, hiện tại hắn đối nàng càng thêm có hứng thú, khuôn mặt tuyệt sắc này, hắn muốn nhìn thấy nàng sợ hãi, nhìn thấy nàng bất an, nhìn nàng lo sợ nghi hoặc rơi lệ, giống như những người bị gϊếŧ khác, quỳ trên mặt đất cầu xin hắn thương hại.
“Nếu là trẫm ở chỗ này lột sạch quần áo ngươi, kéo ngươi đi ra ngoài, ngươi cũng sẽ không khóc sao?”
Không có tình cảm, chẳng lẽ cũng không có cảm thấy thẹn tâm?
Ôn Ly Mạn nhìn hắn, lắc đầu: “Ngươi sẽ không làm như vậy.”
Chúng đại tướng không khỏi líu lưỡi, thầm nghĩ nữ lang này thật là dám nói, quan gia bọn họ nào có chuyện không dám làm! Chỉ là theo nữ lang nói tưởng tượng, rồi lại phát giác thật sự như thế, theo quan gia hơn mười năm, chinh chiến nam bắc tắm máu chiến đấu hăng hái, quan gia hiếu chiến thích gϊếŧ chóc, nhưng đích thực chưa bao giờ làm ra việc không có cách điệu như vậy, ngược lại Triệu Đế ngồi ở vương vị, nghe nói yêu thích nhất nữ tử mỹ mạo lỏa thân phụng dưỡng, cũng thường coi đây là nhạc.
Ngụy Đế hừ nhẹ một tiếng, lần nữa duỗi tay về phía Ôn Ly Mạn: “Lại đây.”
Ôn Ly Mạn cũng không thích cùng người có quan hệ xá© ŧᏂịŧ, nàng lắc đầu: “Thỉnh đừng đυ.ng ta.”
Ngụy Đế bắt lấy cổ tay gầy gò của nàng, nàng lại cũng không giãy giụa, thật sự là quỷ dị, rõ ràng không thích bị người chạm vào, nhưng nếu là cường ngạnh chạm vào, nàng cũng sẽ không phản kháng, bàn tay quen cầm kiếm của Ngụy Đế, chạm vào cổ tay của nàng, chỉ cảm thấy phá lệ kiều nộn yếu ớt, hắn chỉ cần thoáng dùng chút lực, là có thể đem cổ tay này bẻ gãy, nói vậy, mỹ nhân này sẽ lộ ra vẻ mặt thống khổ sao?
Nhưng nếu chỉ là bởi vì đau đớn mà xuất hiện, cũng không đủ mỹ lệ, bị sợ hãi nhuộm đẫm, mới khiến người mê muội.
Vóc dáng Ôn Ly Mạn cũng không cao, nàng từ khi ra đời đã bệnh tật ốm yếu, lại trời sinh không đủ, mà Ngụy đế cao lớn cường tráng, một bước hắn đi bằng hai ba bước nàng chạy mới theo kịp, váy áo rườm rà, thất tha thất thểu, cung nhân trong Kim Phượng Cung sớm tứ tán tránh thoát, nhưng ra Kim Phượng Cung mới biết được, vương cung Triệu quốc to như vậy, nơi nơi đều là tay chân bị gãy, tùy ý có thể thấy được thi thể chết không nhắm mắt, trên mặt bọn họ còn tàn lưu sinh thời tuyệt vọng cùng sợ hãi, trong không khí lan tràn mùi máu tươi nồng nặc.
Như một bức nhân gian thảm trạng vậy, nếu là nữ tử bình thường thấy, nhất định sợ thoả đáng tựa run rẩy, Ôn Ly Mạn lại rất đạm mạc, nàng như là xem những người chết thiếu cánh tay thiếu chân đó giống như cục đá ven đường cục đá, bị Ngụy Đế bắt lấy, hắn cũng không thương hương tiếc ngọc, Ôn Ly Mạn chỉ cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn, nàng chịu đựng không nổi việc nhanh chóng đi lại như vậy, rốt cuộc khi Ngụy Đế túm nàng, dưới chân lảo đảo, ngã về phía trước.
Cũng may Ngụy Đế bắt lấy nàng, xách theo cổ tay nàng, liền đem người ôm ở trong lòng ngực.
Giáp trụ trên người hắn tất cả đều là máu, đến gần có mùi tanh vô cùng, gương mặt Ôn Ly Mạn chạm vào giáp trụ, liền lây dính một vết máu đỏ, nhưng sắc mặt nàng lại trắng như tuyết, trắng như tuyết cùng vết máu đỏ bị lây dính kia, tựa như máu tươi bắn vào tuyết vào vào đông, vừa quỷ quyệt vừa thê mỹ.
Ngụy Đế cau mày: “Ngươi đang mắc bệnh?”
Bộ dáng này của nàng nhìn rất không khỏe mạnh, chưa thấy qua da thịt nữ tử trắng như vậy, chỉ là Ngụy Đế trước nay không để ý bộ dáng nữ tử, cho nên cũng không chú ý, trước mắt hắn đi quá nhanh, nàng cơ hồ là một đường chạy chậm mới đuổi kịp, liền thở không nổi, chỉ có đôi mắt kia, vẫn là như lúc trước, nàng bình tĩnh giống như thân thể này của nàng không phải của mình.
“Tiết Thừa Vọng!”
“Quan gia.” Một vị đại tướng đấu lá gan nhắc nhở, “Tiết đại nhân là đại phu, bên ngoài doanh còn chưa có vào thành.”
Ngụy đế trực tiếp ôm Ôn Ly Mạn lên: “Nửa nén hương, nếu trẫm không nhìn thấy hắn, vậy bắt đầu ngươi tới đổi.”
Vị đại tướng này thâm hận mình vì sao lại nói nhiều như vậy! Hắn vội vàng lĩnh mệnh, quay đầu giơ chân liền chạy, đoạt con ngựa hướng ngoài thành chạy như bay, Tiết ngự y là ngự dụng của quan gia, nhưng không có quyền cước, bởi vậy khi các tướng sĩ ra trận, hắn liền ở quân doanh chờ đợi, từ vương cung đến ngoại doanh, muốn nhanh cũng phải một nén nhang, quan gia lại chỉ cho hắn nửa nén hương qua lại, hắn có thể không vội sao!
Ôn Ly Mạn bị ôm đến cũng không thoải mái, cũng không thích bị người ôm như vậy, Ngụy Đế chưa bao giờ bế một nữ nhân như vậy, năm nay hắn ba mươi bảy, đương nhiên không có khả năng không có phi tần, nhưng mà nữ nhân cũng không thể làm tâm hắn đạt được bình tĩnh, chỉ có vô tận máu tươi cùng gϊếŧ chóc, mới khiến hắn cảm thấy mình đang thở, ôm nữ nhân đi đường vẫn là lần đầu tiên.
Tiết Mẫn làm ngự y tay trói gà không chặt, là bị đại tướng đề ở trên ngựa một đường chạy như điên tới, lúc mới vừa xuống ngựa ngay cả bước đi cũng không thể đi được, lòng bàn chân đánh phiêu, thấy quan gia, nỗi sợ hãi trong lòng lấn át, đang muốn quỳ xuống hành lễ, liền nghe quan gia nói: “Lại đây nhìn xem nàng sao lại thế này.”
Tiết Mẫn vội vàng tiến lên, lại thấy quan gia ngồi ở vương tọa Triệu Đế phía trên, trong lòng ngực lại ôm một nữ tử không thấy rõ khuôn mặt, đi đến gần, mới phát giác thật là một mỹ nhân thiên tiên, nhìn tuổi rất nhỏ, sợ là còn nhỏ hơn nữ nhi quan gia…… Nhưng mà Tiết Mẫn không dám miên man suy nghĩ, duỗi tay bắt mạch cho Ôn Ly Mạn, sau khi bắt mạch, thân là y giả thiên tính lập tức khiến hắn quên mất sợ hãi, thở dài một tiếng.
Ngụy đế nói: “Như thế nào?”
“Hồi quan gia, mạch tượng vị này nữ lang yếu, ấn chi tận xương, không thể tự hồi phục, nội tạng còn có dấu hiệu suy yếu, sợ là bệnh trạng từ trong bụng mẹ mang ra.”
Tiết Mẫn suy nghĩ một chút, bởi vì không biết quan gia có thái độ như thế nào với nữ lang này, hắn cũng không dám vọng thêm phỏng đoán. “Mạch tượng như này, có thể sống đến bây giờ, đã là rất không dễ.”
Nói ngắn gọn, một chút việc nhỏ, cũng có thể khiến nàng bệnh nặng thậm chí trực tiếp chết.
Cho dù là thổi một trận gió lạnh, chạy nhanh vài bước, thậm chí ăn một ít đồ ăn kí©h thí©ɧ, cảm xúc quá lớn —— đều sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, giống như là một đóa yếu ớt hoa, chịu không nổi gió táp mưa sa, hồng nhan bạc mệnh.
“Khả năng trị?”
Tiết Mẫn lắc đầu: “Chỉ có thể tỉ mỉ điều dưỡng, không thể trị tận gốc. Hơn nữ cuộc sống lúc trước của vị nữ lang này hẳn là không được tốt lắm, nếu là từ nhỏ điều dưỡng tốt, không hẳn là rách nát đến nông nỗi như thế.”
Ngụy đế nheo đôi mắt lại: “Lục Khải.”
“Thần ở.”
“Đi tra.”
“Vâng!”
Quan gia đây là tức giận!
Hắn ngày thường đều sẽ gọi thủ hạ tướng sĩ năng thần bằng tên, ví dụ lúc trước hắn gọi Tiết Mẫn, kêu đó là Tiết Thừa Vọng, tên Tiết Mẫn, mà lúc này, quan gia lại thẳng hô đại danh của Lục Khải, mà phi kêu hắn Lục Hoành Chí, có thể thấy được tâm tình lúc này của quan gia cũng không tốt, người thông minh hiện tại sẽ không tới trêu chọc hắn.
Ôn Ly Mạn nghe nói mình sống không lâu, cũng không kinh ngạc, thân thể của nàng chính nàng rõ ràng nhất, Ngụy Đế cúi đầu, nhìn thấy trên mặt nàng dính vết máu, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào làn da mỏng manh của nàng, hắn cảm thấy động tác mình rất nhẹ, nhưng trên má nàng vẫn là để lại một dấu tay.
Nàng là Hoàng Hậu của Triệu Đế, theo lý thuyết Triệu Đế đã chết, Triệu quốc đã phá, thân là Hoàng Hậu lúc này lấy thân hi sinh cho tổ quốc mới tính trinh tiết, nhưng nàng cũng không có ý thức gia cùng quốc, Ngụy Đế ngồi ở vương vị, trong điện còn có một đám lão thần Triệu quốc đang quỳ, tuy là Triệu Đế ngu ngốc hưởng lạc, bọn họ cũng kiên trì Triệu Đế mới là chính thống, Ngụy Đế lòng muông dạ thú, không chỉ có gồm thâu chư quốc, còn tự xưng vì “Trẫm”, mà không xưng “Quả nhân”, hiện giờ Triệu quốc bị lật đổ, bọn họ là chi thần mất nước, lúc này lấy thân hi sinh cho tổ quốc mới tính trung liệt!
Nếu muốn lấy chết minh chí, đương nhiên sẽ không thần phục với Ngụy Đế, một vị lão thần đầu bạc chỉ vào Ôn Ly Mạn cả giận nói: “Ôn Hoàng Hậu đã là Vương Hậu Triệu quốc, như thế nào có thể ở trong lòng ngực tặc tử vẫy đuôi lấy lòng! Ngươi nếu là còn có vài phần khí tiết Ôn gia của ngươi, nên cắn lưỡi tự sát lấy minh chí, không phụ đại ân Triệu Đế ta!”
“Nghe được không?” Ngụy đế cúi đầu nhìn về phía thiếu nữ da thịt trắng như tuyết trong lòng ngực, “Bọn họ muốn ngươi tự sát, bảo toàn thanh danh gia tộc.”
Ôn Ly Mạn nói: “Nghe được.”
Giọng nói nàng rất nhẹ, có thể là bởi vì mới vừa rồi hút gió lạnh há mồm thở dốc, còn có chút khàn khàn, nhưng rất êm tai.
“Thì tính sao?”
Hôm nay mỹ nhân như tiên, lại nói như vậy.
Nàng cũng không cho rằng Triệu Đế đối nàng có cái ân đức gì, trên thực tế nàng nhận được sự khuất nhục trên người hắn hơn là ân huệ, từ trước ở Ôn Quốc Công phủ, cuộc sống của nàng tuy rằng cũng không được tốt lắm, cũng thường chịu người khi dễ, nhưng vẫn tốt hơn trong cung một chút, cho đến khi Triệu Đế đối với nàng mất đi hứng thú, hạ chỉ đem nàng nhốt ở Kim Phượng Cung, từ đó trở đi dường như nàng đã bị lãng quên, Ôn Ly Mạn mới có được một cuộc sống bình yên.
Nếu nàng chết, cũng tuyệt không sẽ là vì Triệu Đế tuẫn tiết, cũng không phải vì mặt mũi của Ôn thị.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vô Tình Ứng Tự Ngã
- Chương 4: Tuẫn tiết