Quyển 1: Tiểu thiếu gia - Chương 9

Nếu không phải hắn vốn biết Thời Cảnh Ca ngu ngốc đến mức nào, Mộc Cẩm Thành đã nghi ngờ Thời Cảnh Ca cố ý làm vậy.

Nhưng Thời Cảnh Ca từ trước đến nay vẫn luôn là người như vậy, vừa ngốc vừa kiêu ngạo, không nghe hiểu tiếng người, có hiểu cũng sẽ không nói, mỗi câu đều đánh trúng vào nỗi đau của người khác, khiến người ta không nói nên lời, luôn cho rằng những gì mình nói đều là lời lẽ chí lý.

Ngoại trừ khuôn mặt thì chẳng có bất cứ ưu điểm nào.

Cậu ta chính là một kẻ ngốc thì làm sao có thể cố ý được?

Mộc Cẩm Thành híp mắt lại, cố ý lớn tiếng khuyên nhủ: "Tôi đương nhiên đứng về phía cậu, nhưng đó là anh trai của cậu, một nét viết không thể viết được hai chữ, anh cậu sao có thể không vì nghĩ tới cậu được?"

Thời Cảnh Ca lập tức trở nên nóng nảy: "Ý cậu là sao? Vừa rồi không phải cậu đã nói vậy sao!"

"Ai, tôi đó hả, thật xin lỗi, là lỗi của tôi," Mộc Cẩm Thành thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương, làm người ta vừa nhìn vào lại tưởng hắn bị ép buộc nhận lỗi, là bộ dáng chỉ cần nhìn thoáng qua là đủ để hiểu hết nổi khổ của hắn ta.

Thời Cảnh Ca cố ý cho Mộc Cẩm Thành đủ thời gian để phát huy hết khả năng diễn xuất của mình.

Nếu Mộc Cẩm Thành không làm bộ dáng này, hắn vẫn có thể nói là không biết gì nhưng vẫn có thể giữ lấy tình anh em này.

Mộc Cẩm Thành đã làm bộ làm bộ dáng này, ai mà có đầu óc sao mà không nhìn ra hắn muốn làm gì? Nhất là khi Chúc Sở vẫn còn ở đây, làm sao có thể không báo cho Thời Vinh Thanh biết được? Thời Vinh Thanh vốn có mối hận với Mộc Cẩm Thành, chẳng lẽ anh sẽ bỏ qua cơ hội này sao?

Thông minh bị phản tác dụng bởi sự thông minh thì gọi là gì?

Là Mộc Cẩm Thành!

"Được rồi, đều là lỗi của tôi, tôi sẽ không dùng cái miệng này nói chuyện nữa, Tiểu Ca đừng chấp nhặt với tôi, tôi xin lỗi cậu ở đây."

Mộc Cẩm Thành vừa dụ dỗ vừa khuyên bảo, thậm chí còn cúi đầu xin lỗi Thời Cảnh Ca, điều này khiến cho sắc mặt Thời Cảnh Ca có vẻ dễ nhìn hơn.

"Đừng để ý về điều này, Văn Húc Sinh vẫn đang chờ cậu!"

"Tôi nghe nói Văn Húc Sinh muốn kết bạn với cậu. Bọn người Tiền Trinh đã đi xin chữ ký của Văn Húc Sinh, nhưng Văn Húc Sinh không thèm quan tâm họ cho đến khi nghe đến tên của cậu."

"Văn Húc Sinh nghe nói cậu sẽ tới nên không ăn bữa cơm nữa mà đợi cậu, còn nói muốn cùng cậu ăn cơm!"

Những lời nói dối này nghe cực kỳ khoa trương, nhưng chúng cố tình nhắm vào tiểu tiểu thiếu gia mà nói.

Nghe vậy, mắt tiểu thiếu gia sáng lên, bước chân cũng trở nên gấp gáp hơn nhưng một hai che giấu nói: "Đúng lúc tôi cũng đói, đi nhanh lên."

Chỉ là vẻ mặt phấn chấn, bộ dáng gấp gáp không chờ nổi đó làm cho toàn bộ con người của cậu trở nên sống động, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, càng thêm sáng ngời.

Hô hấp Mộc Cẩm Thành cứng lại, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tại sao một kẻ ngu ngốc như vậy lại có khuôn mặt khiến cho người khác phải đặc biệt rung động?

Thật là phí phạm của trời.

Tiểu thiếu gia vội vàng bước đi, Chúc Sở ở phía sau cũng bước nhanh hơn.

Mộc Cẩm Thành nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa vặn lúc Chúc Sở đi ngang qua, hắn theo bản năng mỉm cười chua sót với Chúc Sở.

Giây tiếp theo, Mộc Cẩm Thành dường như bừng tỉnh, vội vàng quay đầu lại nói lớn: "Tiểu Ca, đợi tôi một chút!"

Chúc Sở dừng lại, nhìn sâu vào Mộc Cẩm Thành và Thời Cảnh Ca trước mặt, ánh mắt không chút dao động.

Trước tiên, Mộc Cẩm Thành dẫn Thời Cảnh Ca đến phòng mình đã đặt trước, theo tin tức hắn đã sớm nhận được thì phòng của Văn Húc Sinh cách đây không xa, Mộc Cẩm Thành cũng dựa theo việc này mà lên kế hoạch.

"Thời thiếu! Thời thiếu tới rồi!"

"Cuối cùng thì anh cũng tới rồi!"

"Thời thiếu, nếu anh không tới nữa thì anh em chúng tôi sẽ xông tới Thời gia cướp người!"

Theo kế hoạch đã bắt đầu khi Mộc Cẩm Thành cùng Thời Cảnh Ca xuất hiện trong phòng.

Đầu tiên đám bạn chó này sẽ không ngừng khen ngợi Thời Cảnh Ca, khiến Thời Cảnh Ca vui mừng khôn xiết, sau đó nhìn nhau đổi thành có người gây khó dễ.

Một người âm dương quái khí nói: "Vẫn là Thời thiếu ban phát cho chúng ta mặt mũi đó sao."

Giọng nói kỳ lạ vừa thốt ra đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Thời Cảnh Ca nhíu mày.

Người bên cạnh đẩy anh ta ra trách mắng: "Cậu đang phát điên gì đó!"

"Tôi phát điên?" Người đàn ông cười khẩy rồi đột nhiên đứng dậy: "Tôi phát điên cái rắm!"

"Chẳng qua Thời thiếu đang ở đây, nên tôi bày tỏ sự sự hâm mộ với cậu ta không được sao?"

"Thời thiếu tốt, Thời thiếu giỏi, Thời thiếu mặt mũi lớn nên tôi hâm – con mẹ nó – mộ được chưa?!"

"Phanh-!"

Người đó đập mạnh ly rượu xuống bàn, rượu đổ lên tay nhưng anh ta lại như không cảm thấy gì mà chờ người bên cạnh, mắt đỏ hoe trông như đang rất tức giận.

Toàn bộ hiện trường đều im lặng, như thể mọi người đều bị anh ta doạ sợ vậy.

Mộc Cẩm Thành vội vàng nói: "Tiền Hưng, cậu làm gì vậy! Hôm nay uống nhầm thuốc sao? Cậu..."

Mộc Cẩm Thành còn chưa kịp nói hết câu, Thời Cảnh Ca đã tiến lên, giật lấy ly rượu trong tay Tiền Hưng, đổ lên trên đầu hắn.

Rượu chảy xuống từ đầu Tiền Hưng, tất cả mọi người trong khán phòng đều sợ ngây người.

Thời Cảnh Ca cười lạnh nói: "Cậu tức giận ở nơi khác thì liền muốn đem bổn thiếu gia đây ra trút giận sao?"

"Cậu có tư cách?"

Thời Cảnh Ca ngẩng đầu, cực kỳ kiêu ngạo, thể hiện cực kỳ tốt vai diễn một tiểu thiếu gia hung ác.

Tiểu thiếu gia có thể để cho người khác khinh bỉ mình sao?

Tất nhiên là không!

Mặc dù đã nghĩ Thời Cảnh Ca có thể sẽ tức giận, nhưng không ai ngờ rằng nó lại phun trào theo kiểu như vậy.

Nắm tay của Tiền Hưng cứng lại, nhưng bị người bên cạnh ép phải đè xuống.

"Thời thiếu đừng nóng giận, tôi thay mặt Hưng Tử xin lỗi cậu, cậu ấy không phải đang nhắm vào cậu đâu. Vừa rồi cậu ấy chịu chút đả kích, tâm lý có chút bất ổn, Thời thiếu đừng so đo với cậu ấy."

Thời Cảnh Ca nhìn anh ta một cách kỳ lạ, tự tin nói: "Cậu ta đả kích thì được phép trút giận lên tôi?"

"Vậy nếu tôi không vui thì có phải tôi nên đánh cậu ta không?"

Người đó: "..."

Mộc Cẩm Thành vội vàng hướng mắt ra hiệu với mọi người, có người kéo Thời Cảnh Ca lại, hô to: "Tiểu thiếu gia, cậu không biết sao."

"Hưng Tử cũng rất thích Văn Húc Sinh cho nên chỉ muốn xin chữ ký mà lại bị người ta lờ đi, thậm chí không thèm nhìn một cái."

"Sau khi nhắc đến tên của cậu, anh ấy lại ở lại. Hưng Tử muốn mời anh ta đi ăn tối, nhưng anh ta nói anh ta chỉ muốn ăn tối với Thời Cảnh Ca."

"Không, anh ấy thậm chí còn chưa vào phòng thì đã như tát vào mặt Hưng Tử 2 cái, Hưng Tử chẳng qua chỉ vừa hâm mộ vừa ghen tị với cậu thôi. Cứ kệ cậu ta đi, đừng để bụng làm gì?"

"Ồ đúng rồi, xem trí nhớ của tôi này—"

Người đàn ông vỗ trán, kích động nói: "Văn Húc Sinh có nói nếu cậu tới đây mà muốn ăn tối với anh ấy, cậu có thể đến phòng của anh ấy và tìm anh ấy bất cứ lúc nào, anh ấy sẽ đợi cậu ở phòng riêng!"

Ánh mắt của Thời Cảnh Ca sáng lên: "Anh ấy thật sự nói như vậy sao?"

"Tất nhiên là thật rồi! Tôi còn có thể lừa anh sao? Có mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám!"

"Anh ấy còn nói nếu nhìn thấy cậu, có khi anh ấy có thể ăn được nhiều thêm hai bát cơm nữa."

"Nãy không thấy cậu, anh ấy thậm chí không có chút khẩu vị ăn uống."

"Vậy còn chờ gì nữa?" Thời Cảnh Ca vỗ bàn: "Đi thôi."

Tính tình của tiểu thiếu gia lúc nóng lúc lạnh, vừa rồi còn lạnh nhạt, bây giờ lại vui vẻ như trẻ con.

Vài người thở phào nhẹ nhõm.

Mặc kệ quá trình có gian nan đến đâu thì kết quả cuối cùng vẫn tốt.

"Từ từ-"

Tiểu thiếu gia đứng im ở cửa phòng, vài người đột nhiên trở nên khẩn trương, đương nhiên vừa rồi có vài chỗ sơ hở, nhưng để lừa một kẻ ngu kiêu ngạo, lại thích nghĩa khí tình nghĩa huynh đệ là đủ mà... đúng không?

Cậu ta không nghi ngờ đó chứ?

Tiểu tiểu thiếu gia quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Trái tim của nhiều người như nhảy ra khỏi cổ họng.

Ngay cả Mộc Cẩm Thành cũng có chút căng thẳng.

Thời Cảnh Ca thực sự hưởng thụ bầu không khí lúc này.

Sau đó, cậu chỉ tay phải vào Tiền Hưng nói: "Cậu ta không cần phải đi."

Sau đó, cậu đẩy cửa và bước đi một cách kiêu ngạo, dáng vẻ phá lệ oai phong.

Tiền Hưng tức giận đến mức mũi cong queo.

Thời Cảnh Ca quả thực đáng ghét như lời đồn, không, đáng ghét hơn cả lời đồn!

Người bên cạnh Tiền Hưng vỗ vai anh ta, vội vàng thấp giọng nói: "Không cần đi thì tốt rồi, gội đầu đi, Mộc tiên sinh thấy cậu chịu ủy khuất mà, phúc lợi cho cậu chắc chắn không thể thiếu, đừng lo lắng."

Tiền Hưng lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Đợi đám người kia đi hết, Tiền Hưng gọi người chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, sau đó nhờ người gội đầu và mát-xa cho mình, để mình có thể thoải mái tận hưởng.

Kết quả là, người phục vụ bước vào lễ phép nói: "Thưa ngài, Mộc thiều vừa hủy phòng này rồi."

"Vui lòng xuất trình thẻ VIP của mgài hoặc chúng tôi sẽ đăng ký giúp ngài."

Tiền Hưng: ? ? ?

Chắc chắn là Thời Cảnh Ca đã làm chuyện khốn nạn này.

Nhất định là vậy!

Thời Cảnh Ca chết tiệt! Đồ khốn nạn! Rác rưởi! Súc sinh!!

Tiền Hưng bị lịch sự đuổi ra ngoài.

Với cái đầu đầy rượu.

Tâm lý này sắp sụp đổ rồi.

Hắn ta tức muốn chết—Hắn ta thực sự bị chọc tức đến chết!