Quyển 1: Tiểu thiếu gia - Chương 8

Đúng lúc này, Mộc Cẩm Thành lại gọi điện thoại tới.

Thời Cảnh Ca ho nhẹ một tiếng, bắt máy, sốt ruột nói: "Còn chưa kết thúc sao? Cậu thự sự không để tôi ngủ đúng không?"

“Tiểu Ca,” Mộc Cẩm Thành có kinh nghiệm từ lần trước, vội vàng ngắt lời Thời Cảnh Ca, “Văn Húc Sinh ở đây.”

"Cậu đến đây nhanh lên."

Mộc Cẩm Thành nói địa chỉ, "Đi nhanh lên, Văn Húc Sinh cũng muốn gặp cậu, nếu muộn một chút, Văn Húc Sinh sẽ muốn rời đi."

"Đệt!" Thời Cảnh Ca nhảy dựng lên, "Sao chuyện quan trọng như vậy không nói sớm?"

Mộc Cẩm Thành: ?

"Tôi muốn nói nhưng cậu không cho tôi nói."

Mộc Cẩm Thành thực vô tội, Mộc Cẩm Thành thực oan ức.

"Cậu vừa mới rời giường đã tức giận, hung dữ như vậy, ai dám nói cho cậu biết?"

"Là anh em với cậu tôi đây còn bị cậu mắng một trận nhưng vẫn không quên báo cho cậu đó sao."

Mộc Cẩm Thành muốn khơi dậy cảm giác tội lỗi của Thời Cảnh Ca.

Thời Cảnh Ca không áy náy.

Cậu trơ tráo nói: "Đúng vậy, hai chúng ta là ai, chúng ta đều là anh em, thì cậu cũng đừng có vô lý như vậy?"

"Cậu làm phiền giấc ngủ của tôi tôi còn chưa giận thì thôi đi. Chứ tôi vất vả lắm mới ngủ ngon như vậy mà bị người khác làm phiền thì tôi đã chặn họ từ lâu rồi."

"Haiz, ai đã biểu chúng ta thành anh em chứ?"

"Tôi sẽ không so đo chuyện này với cậu nữa."

Mộc Cẩm Thành: ?

Hắn không những bị Thời Cảnh Ca mắng tơi bời mà còn phải cảm ơn cậu ta?

Mộc Cẩm Thành tức giận cười.

Thời Cảnh Ca tiếp tục lẩm bẩm: "Cậu nói xem có phải không? Chúng ta nên nói vấn đề chính trước đi, đừng trì hoãn nữa?"

"Thôi bỏ đi, tôi cũng biết là cậu làm vậy là vì tôi, cho nên tôi không so đo với cậu nữa là xong."

"Nếu là người khác họ không tốt tính được như tôi đâu."

"Cậu cũng nên thay đổi cách nói chuyện của mình, nên khéo léo vào trọng tâm vấn đề, đúng không?"

"Vì chúng ta là anh em, cho nên tôi mới nói cho cậu biết. Chứ nếu là người ngoài, tôi sẽ không phí công nói chuyện với bọn họ đâu!"

Mộc Cẩm Thành: "..."

Đây mẹ nó là điều mà bất cứ ai cũng biết, còn cần cậu nói với tôi nữa sao?

Nhưng Mộc Cẩm Thành không thể nói như vậy.

Điều đó chẳng khác nào tát vào mặt tiểu thiếu gia.

"Không cần cảm ơn đâu, đều là anh em cả mà?"

"Cậu ngăn người đó lại, tôi sẽ tới ngay!"

Mộc Cẩm Thành: "...Được."

Tiểu thiếu gia bất mãn nói: "Cậu thật sự không nói lời cảm ơn với tôi sao?"

Mộc Cẩm Thành: ! !

Nhịn – phải nhịn -

Tiểu thiếu gia này cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý nào đó không thể chờ đợi được muốn chia sẻ với hắn, đây là tin tưởng hắn nhiều đến mức nào, hắn phải hiểu rõ.

"Cảm ơn Tiểu Ca." Mộc Cẩm Thành nặn ra bốn chữ này.

"Không có gì, anh em với nhau cả? Như tôi, tôi sẽ không khách khí đến thế!"

Mộc Cẩm Thành: "..."

Con mẹ nó, chẳng phải cậu là người muốn tôi nói lời cảm ơn sao!

Mộc Cẩm Thành còn chưa kịp nói gì thì tiểu thiếu gia đã cúp điện thoại.

Mộc Cẩm Thành: "..."

Tóm lại, cậu ta đến, hắn đã đạt được một phần hai mục tiêu của bản thân.

Đây là chuyện tốt.

Thấy sao, cảm giác nghẹn cục tức lại như thế nào?

Tâm trạng của Thời Cảnh Ca đang rất tốt, nhưng vừa bước ra khỏi phòng khách, cậu đã va phải Thời Vinh Thanh.

Thời Cảnh Ca lùi lại một bước, nhanh chạy đi lại nghe thấy Thời Vinh Thanh cười lạnh: "Đóng cửa lại, đừng để tiểu thiếu gia ra ngoài."

Thời Cảnh Ca quay đầu lại, bất mãn nói: "Anh!"

"Thấy anh là liền chạy ngay, còn chẳng thèm chào anh một tiếng mà muốn ra ngoài lêu lỏng?"

"Anh em lâu ngày cùng gặp ăn bữa cơm, sao có thể gọi là lêu lỏng!" Thời Cảnh Ca rụt cổ lầu bầu.

Thời Vinh Thanh cười khẩy.

Thời Cảnh Ca lùi lại.

Giây tiếp theo, Thời Cảnh Ca như nhớ ra điều gì đó liền nhe răng múa móng vuốt nói: "Hơn nữa, còn không phải vì anh không cho em ăn nên em mới ra ngoài ăn đó thôi!"

"Anh định bỏ em chết đói à!"

Câu cuối cùng mà Thời Cảnh Ca nói ra vô cùng hùng hồn, khiến cho Thời Vinh Thanh tức giận đến mức buồn cười.

Nhìn thấy Thời Vinh Thanh mỉm cười, Thời Cảnh Ca cho rằng cơn giận của Thời Vinh Thanh đã biến mất, vì vậy anh cúi xuống nắm lấy cánh tay của Thời Vinh Thanh, nhìn Thời Vinh Thanh với vẻ đáng thương.

"Anh ơi~ Em đã hứa với bọn họ rồi, anh cho em đi nha."

"Nếu em không đi, bọn họ nhất định sẽ cười em vì không giữ lời hứa. Em mà mất hết mặt mũi ở đây rồi, sau này làm sao dám ra ngoài nữa?"

"Anh ơi—anh là người anh trai tuyệt vời nhất trên thế giới—"

"Thả anh ra, thả anh ra."

Thời Vinh Thanh nghĩ thầm, mặt mũi em cũng đâu nhỏ, cho dù nó có thất hứa đám bạn gian trá của nó cả trăm lần thì bọn chúng cũng sẽ không cười em đâu.

Nhưng đối mặt với ánh mắt trong trẻo của Thời Cảnh Ca, Thời Vinh Thanh căn bản không thể nói ra những lời này.

Thằng nhãi này phải bị đám bạn kia lừa cho một trận tơi tả mới biết được tốt xấu!

Nhưng Thời Vinh Thanh không đành lòng để cho Thời Cảnh Ca té ngã.

Mẹ nó.

So đo với thằng nhóc này chỉ làm bản thân tự tức chết thôi.

"Em có thể đi." Thạch Vinh Thanh chậm rãi nói: "Nhưng phải mang Tiểu Chúc mang theo."

Phía sau Thời Vinh Thanh bước ra một người đeo kính trông rất dịu dàng.

"Thời thiếu, chào ngài, tôi tên là Chúc Sở."

Thời Vinh Thanh chậm rãi nói: "Từ hôm nay trở đi, đây sẽ là trợ lý của em."

Làm sao Thời Cảnh Ca có thể đồng ý được? Ồn ào từ chối.

Thời Vinh Thanh đợi anh nói xong mới chậm rãi nói: "Thế em còn muốn ra ngoài không?"

Thời Cảnh Ca: "..."

"Nếu muốn ra ngoài thì phải dẫn tiểu Chúc đi cùng, nếu không thì đừng ra ngoài nữa."

Nói xong, Thời Vinh Thanh quay đầu định rời đi, nhưng Thời Cảnh Ca nhanh chóng thoả hiệp miễn cưỡng kéo Chúc Sở đi.

Khi Thời Cảnh Ca đến nơi không lâu, Mộc Cẩm Thành đích thân đến đón, nhìn thấy Chúc Sở, ánh mắt trầm xuống.

"Đây là...?" Mộc Cẩm Thành chỉ vào Chúc Sở hỏi.

"Là trợ lí mới anh tôi chuẩn bị cho tôi." Thời Cảnh Ca không chút hứng thú nói.

"Ồ, rất vui được gặp anh," Mộc Cẩm Thành chào Chúc Sở, sau đó nghiêng người về phía Thời Cảnh Ca, thấp giọng nói: "Trợ lý cũ của anh đâu?"

"Tôi cũng không biết." Thời Cảnh Ca nhún vai.

"Hai người kia không phải là do cậu chọn sao?" Mộc Cẩm Thành lại hỏi.

"Có lẽ là vì cảm thấy lựa chọn của tôi không đáng tin cậy." Giọng nói của Thời Cảnh Ca trở nên có chút lạnh lẽo.

Mộc Cẩm Thành biết đây là cơ hội tốt, đặt một tay lên vai Thời Cảnh Ca, vỗ nhẹ hai cái, sau đó thở dài một hơi.

"Cái đó... không phải là không tin tưởng cậu sao?" Mộc Cẩm Thành hạ giọng, "Hai người trợ lý kia không làm gì sai đó chứ? Nếu không sao lại bỏ qua cậu mà trực tiếp xử lí, như vậy cũng không tốt lăm đâu?"

Mộc Cẩm Thành quay đầu lại, lẩm bẩm: "Đây là không xem cậu ra gì mà..."

Ánh mắt Thời Cảnh Ca lóe lên, lớn tiếng nói: "Cậu cũng nghĩ như vậy, đúng không?"

Giọng nói lớn làm Mộc Cẩm Thành giật mình.

Mộc Cẩm Thành lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, vừa định ngăn lại thì nghe thấy Thời Cảnh Ca lớn tiếng than phiền.

Trước kia hắn châm ngòi như vậy, nhưng chỉ như là đâm một nhát dao vào tim Thời Cảnh Ca, khiến cậu càng ngày càng hận Thời Vinh Thanh.

Bởi vì Thời Cảnh Ca vẫn luôn kiên trì chuyện xấu của gia đình không nên công khai, cho dù không vui cũng chỉ là phản ứng trong lòng mà thôi.

Hiện tại, Thời Cảnh Ca có thể đã chịu đựng đến cực hạn, vậy mà trực tiếp bùng nổ!

Mộc Cẩm Thành trong lòng kêu một tiếng hối hận.

Nếu tôi biết sớm hơn, hắn đã không nói ra những lời này.

Ai mà biết được đây lại là giọt nước tràn ly?

Hôm nay hắn làm vậy cũng là quá vội.

"Anh trai tôi chính là quá độc tài, anh ấy chẳng quan tâm đến ý kiến

của tôi, dù sao thì anh ấy luôn đúng còn tôi luôn sai!"

"Người tôi tìm thì không phải là người tốt, anh ấy tìm thì chắc chắn là người tốt nhất!"

"Mọi điều tôi nói đều sai, còn mọi điều anh ta nói đều đúng!"

"Hôm nay anh ấy còn kêu người khóa cửa bếp, mà tôi đến giờ còn chưa ăn cơm nữa!"

"Quả nhiên, chỉ có cậu hiểu tôi nhất. Người khác đều nói rằng anh trai tôi là vì tốt cho tôi và vì tốt cho lợi ích của tôi. Tốt cái rắm, ai lại khóa cửa bếp và bỏ đói em trai mình cả ngày cơ chứ?"

"Quả nhiên chỉ có cậu mới biết được nỗi khổ của tôi!"

"Tôi biết cậu nhất định hiểu rõ tôi, người anh em, không nói nhiều, gặp được cậu đúng là thật tốt."

Mộc Cẩm Thành: "..."

"Người anh em, sao cậu không nói lời nào?"

Mộc Cẩm Thành: "..."

Hắn còn nói cái quần gì nữa.

Hắn mà nói tiểu thiếu gia không tốt, có lẽ cậu sẽ nổ tung thành pháo hoa ngay tại chỗ.

Nếu như hắn nói Thời Vinh Thanh không tốt, thì mẹ nó, người mà Thời Vinh Thanh sắp xếp ở đây, chẳng phải là hắn đang tự tìm đường chết sao?

Nhưng Thời Cảnh Ca vẫn còn thúc giục chờ câu trả lời.

"Tại sao cậu không nói gì đi?"

"Bây giờ cậu có thể hiểu tôi nên không nói chuyện với tôi nữa sao?"

"Người anh em, hay có điều gì mà cậu không thể nói?"

"Haiz, nếu chúng ta là anh em là tốt rồi, cậu chắc chắn sẽ không đối xử với tôi như anh trai tôi."

Thời Cảnh Ca chân thành nói.

Mộc Cẩm Thành: "..."

Câm mồm đi người anh em!

Làm ơn câm miệng lại đi!!!

Nếu cậu nói thêm - con mẹ nó- gì nữa, ngày mai tôi sẽ bị ám sát mất!!