Quyển 1: Tiểu thiếu gia - Chương 7

Tin nhắn được trả lời nhanh chóng, là một dấu chấm hỏi.

Thời Vinh Thanh càng cảm thấy chua sót.

Vì thằng nhóc nhà mình, anh thậm chí còn không thèm quan tâm đến mặt mũi.

Kết quả là, nhãi ranh này thỉnh thoảng lại khiến anh nổi giận.

Thời Vinh Thanh nhanh chóng trả lời: [Em trai tôi rất thích cậu.]

[So với cậu, người là anh tôi lại như cỏ dại dưới đất, thằng nhóc ấy cũng không thèm nhìn.]

Để che giấu sự ghen tị của mình, Thời Vinh Thanh còn gửi một vài icon dễ thương.

Văn Húc Sinh nhanh chóng trả lời: [Buổi tối tôi sẽ bảo trợ lý giao cho cậu.]

[Cảm ơn người anh em,] Thời Vinh Thanh trả lời, [Hôm khác tôi mời cậu đi ăn cơm.]

Khi Thời Vinh Thanh đặt điện thoại xuống, trong lòng có chút hụt hẫng, dứt khoát vọt đến cửa phòng của Thời Cảnh Ca, dùng sức phá cửa.

"Em cút ra đây cho anh!"

Thời Vinh Thanh không trông chờ gì vào việc kêu Thời Cảnh Ca ra ngoài, tên nhóc này từ nhỏ đã gây nhiều phiền phức như vậy, khả năng giả chết của cậu cũng phải đứng đầu.

Thời Vinh Thanh chỉ muốn trút giận một chút.

Kết quả trước khi cánh cửa bị đập lần hai thì nó đã mở ra.

"Anh?" Thời Cảnh Ca ánh mắt buồn ngủ nhìn anh, giọng nói líu ríu: "Anh đang làm gì vậy?"

Khi cánh cửa mở ra, người sửng sốt nhất chính là Thời Vinh Thanh.

Đặc biệt là đứa nhóc có vẻ ngoài cực kỳ mềm yếu, nó buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, giọng nói mềm mại ngọt ngào như sắp tan chảy trong cổ họng.

Nhưng nhóc con này lớn lên vốn đẹp trai, còn thay bộ đồ ngủ bông, mở cửa với vẻ ngái ngủ, ai mà không nói một câu câu trông rất ngoan ngoãn cơ chứ?

Thời Vinh Thanh đang một bụng lửa lớn, khi nhìn thấy cảnh này sao có thể tức giận?

Thấy Thời Vinh Thanh không nói gì, Thời Cảnh Ca có chút ủy khuất.

"Em buồn ngủ quá."

Thời Cảnh Ca cũng không đóng cửa, lảo đảo trở về giường, sau đó co người lại, chôn mặt vào và nhẹ nhàng cọ gối.

"Anh~" cậu kéo dài âm thanh, giọng nói ngọt như kẹo đường gần như đủ để khiến Thời Vinh Thanh thanh tỉnh trong lòng, "Để em ngủ~"

"Xin anh đó."

"Em thực sự rất buồn ngủ."

Thời Vinh Thanh đánh mất cơ hội tức giận, bị bao phủ trong lớp vỏ bọc đường, anh còn có thể làm gì nữa?

"Ngủ ngủ ngủ, suốt cả ngày chỉ biết ngủ!"

Dù Thời Vinh Thanh oán hận mắng vài câu nhưng vẫn đi kéo rèm cửa cho cậu, quay đầu đi qua mép giường nhìn thằng nhóc nằm trên giường, trong lúc ngủ còn đang mỉm cười.

Giống như đang mơ thấy cái gì đó rất vui vẻ.

"Em," Thời Vinh Thanh búng một cái vào trán của Thời Cảnh Ca, nhưng khi nhìn thấy quần thâm mắt của Thời Cảnh Ca, trong lòng lại đau nhói.

Thôi bỏ đi, tối qua thằng nhóc này không làm gì xấu cả, nghiêm túc mà nói thì nó còn làm được một việc tốt.

Nếu làm điều xấu sẽ bị phạt, nhưng nếu làm điều tốt chẳng phải nên được thưởng sao?

Hôm nay anh sẽ không so đo.

Thời Vinh Thanh anh đây vốn đại nhân đại lượng, tha cho thằng nhóc này một lần.

Thời Vinh Thanh lui ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đúng rồi, mấy ngày hôm trước thằng nhóc đó nói rằng nó muốn một chiếc xe thể thao phải không?

Anh sẽ mua nó coi như một phần thưởng.

Thời Cảnh Ca vừa mới xuyên đến, lại thức trắng đêm nên bây giờ rất buồn ngủ, sau khi tiễn Thời Vinh Thanh đi, liền ngủ thϊếp đi trong bóng tối.

Khi cậu tỉnh dậy lần nữa, là bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Nhìn thấy chữ "Cẩm Thành" nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Thời Cảnh Ca cười khẽ rồi cúp máy.

"Cẩm Thành" này có tên đầy đủ là Mộc Cẩm Thành, từ nhỏ đã là anh em tốt của nguyên chủ, đương nhiên cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, lại còn có một loại du͙© vọиɠ đè nén đối với nguyên chủ.

Hắn khát vọng đem nguyên chủ biến thành chim hoàng yến của mình, khát vọng cắt đứt hết thảy những gì nguyên chủ có, sau đó đem nguyên chủ nhốt vào trong l*иg, chỉ có thể vì hắn khóc cười, trong lòng vĩnh viễn chỉ có hắn.

Để đạt được mục tiêu này, Mộc Cẩm Thành thực sự đã làm rất nhiều điều.

Mẹ của nguyên chủ mất sớm, cha bận rộn với công việc, anh trai lúc đó lại bệnh nặng. Mộc Cẩm Thành bước vào thế giới của nguyên chủ khi nguyên chủ cô đơn nhất, nhanh chóng chiếm được toàn bộ lòng tin của nguyên chủ.

Anh ta truyền đạt nhiều quan điểm và phương hướng sai lầm cho nguyên chủ, nhiều lần âm thầm châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa nguyên chủ và cha và anh trai của cậu ta, đồng thời cũng âm thầm khiến từng người bạn của nguyên chủ rời đi mất, cuối cùng nguyên chủ chỉ còn lại một mình anh ta, sau đó anh ta dẫn nguyên chủ đi làm quen với rất nhiều cẩu bạn hữu.

Nguyên chủ nhìn như là một thiếu gia tự do tự tại, nhưng thực chất mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Mộc Cẩm Thành.

Trợ lý Vệ Hàn của nguyên chủ, thực ra là người của Mộc Cẩm Thành.

Nhưng biểu hiện bên ngoài của Mộc Cẩm Thành lại vô cùng xuất sắc, là thiếu gia đẹp trai lại còn trẻ tuổi có triển vọng, dịu dàng tao nhã, không ai có thể bắt bẻ được.

Mà nguyên chủ hoàn toàn bị Mộc Cẩm Thành mê hoặc, cho rằng Mộc Cẩm Thành giỏi cái này cái kia, hơn nữa sẽ vì Mộc Cẩm Thành bao che hết thảy, ngoại trừ mỗi lần đùa giỡn cậu ta ngay cả một câu không tốt đối với Mộc Cẩm Thành cũng không nói. Chưa kể, ai dám nói Mộc Cẩm Thành không tốt cậu ta liền dám vung tay đánh người đó.

Trên thực tế, trước đây Thời Vinh Thanh đã từng có nhiều xung đột với nguyên chủ vì Mộc Cẩm Thành, nhưng nguyên chủ thực sự rất tốt với Mộc Cẩm Thành, Thời Vinh Thanh không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng dã tâm của Mộc Cẩm Thành còn hơn thế nữa?

Hắn từ lâu đã coi Thời gia là vật trong lòng bàn tay.

Sau khi Thời Cảnh Ca sắp xếp lại mọi thứ về Mộc Cẩm Thành trong trí nhớ của nguyên chủ, Mộc Cẩm Thành mới gọi điện lại một lần nữa.

Thời Cảnh Ca vẫn tiếp tục cúp máy.

Bên kia vẫn liên tục gọi điện.

Sau khi lặp lại bảy tám lần, Thời Cảnh Ca mới nghe điện thoại, lớn tiếng chửi ầm lên.

Có lẽ trước đây Mộc Cẩm Thành chưa từng bị Thời Cảnh Ca mắng nhiều như vậy, một lúc sau anh ta cười nói: "Sao hôm nay cậu tức giận thế?"

Thời Cảnh Ca mặt âm trầm: "Bổn thiếu gia cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon lành, cậu lại liên tục gọi điện thoại, không thấy bổn thiếu gia là không muốn trả lời sao? Cậu thật lòng không muốn cho tôi ngủ đúng không?"

Thời Cảnh Ca càng nói càng tức giận, cơn tức giận lên đến đỉnh điểm không ai ngăn lại được, thế là cậu tức muốn hộc máu mắng thêm một chuỗi dài, đem Mộc Cẩm Thành chửi thậm tệ.

Cậu cũng không hề kìm nén giọng nói của mình, âm thanh đó càng lúc càng lớn, không chỉ khiến tai Mộc Cẩm Thành đau nhức mà những người xung quanh cũng có thể nghe thấy, sắc mặt của Mộc Cẩm Thành lập tức trở nên khó coi.

Nếu hắn không vui thì sao?

Hắn còn có thể cãi lại Thời Cảnh Ca sao?

Hắn đến với Thời Cảnh Ca với tư cách là một người anh em dịu dàng biết quan tâm, hắn dám OOC sao?

Tất nhiên là không!

Mộc Cẩm Thành cười hiền lành, đang định nói gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của Thời Cảnh Ca, khiến Thời Cảnh Ca cảm thấy áy náy, nhưng anh lại nghe thấy—

"Bíp bíp bíp."

Thời Cảnh Ca dám cúp điện thoại của hắn!

Ngực Mộc Cẩm Thành đập phập phồng dữ dội, hắn gần như không thể kiềm chế được suýt nữa đập vỡ điện thoại.

Những người khác trong phòng nhìn nhau, nhưng không ai dám nói gì.

Vẻ mặt của Mộc Cẩm Thành thoáng chốc trở nên u ám.

Những người ngồi trong hộp đêm này đều là bạn bè được hắn mời đến để làm ầm ĩ, Mộc Cẩm Thành hoàn toàn căn bản coi thường nhóm người này.

Nhưng trước mặt đám người này, Thời Cảnh Ca như tát cho hắn một cái rồi ném thể diện hắn xuống đất, Mộc Cẩm Thành làm sao có thể thoải mái được?

Nhưng dù có khó chịu thì sao, hắn còn không thể nói gì để xoa dịu tình hình cho Thời Cảnh Ca để giảng hoà.

Bởi vì nhân thiết hắn tự tạo ra cho chính mình!

Mộc Cẩm Thành miễn cưỡng cười, thản nhiên nói: "Tiểu Ca là người dễ tức giận khi mới ngủ dậy, nhưng càng lúc càng lớn."

"Chờ cậu ấy hoàn toàn tỉnh ngủ, tôi sẽ gọi lại cho cậu ấy."

"Chúng ta chơi trước mấy ván."

Mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ gì đều gác lại chuyện đó sang một bên, bầu không khí nhanh chóng trở nên sôi động trở lại.

Thời Cảnh Ca cúp điện thoại, lăn qua lăn lại trên giường, thoải mái thở dài.

Thật đáng tiếc là cậu không thể ngủ nổi nữa.

Mộc Cẩm Thành không những không đạt được mục đích mà còn bị mắng, liệu có thể chịu đựng được nỗi uất ức này không?

Chắc chắn là không rồi.

Vậy nên cậu chắc chắn hắn sẽ gọi lại, mà cậu cũng chẳng muốn đến đó, dù sao thì thiết lập của hắn cũng không thể sụp đổ nhanh chóng được.

Hơn nữa nếu cậu muốn tẩy trắng bản thân thì cũng thể thiếu sự giúp đỡ của người anh em tốt này.

Thời Cảnh Ca ngáp một cách lười biếng, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Đầu tiên là kiểm tra ở phòng khách, phát hiện Thời Vinh Thanh không còn ở đó nữa, thế là cậu nghênh ngang đi tới.

"Dì Bạch, mang cho cháu một bát mì thịt heo xé nhé, cháu đói sắp chết rồi."

Dì Bạch không nhịn được: "Đại thiếu gia khóa cửa bếp rồi."

Thời Cảnh Ca: ! !

Dì Bạch lấy hai quả trứng luộc từ trong túi ra, cẩn thận nhét vào túi của Thời Cảnh Ca: "Suỵt—"

"Dì đã bí mật giấu nó."

"Quả nhiên, dì Bạch là người yêu cháu nhất!" Thời Cảnh Ca cảm động đến mức hét lên khiến dì Bạch bật cười.

Thời Cảnh Ca trốn sang một bên, ăn hết hai quả trứng, sau khi ăn xong lại càng đói hơn.