Quyển 1: Tiểu thiếu gia - Chương 6

Cậu rón rén đi vào phòng khách, không nhìn thấy Thời Vinh Thanh, mới thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên ghế sofa hét lớn: "Dì Bạch! Dì Bạch! Con muốn ăn mì thịt heo xé mà dì làm!"

"Tiểu thiếu gia, xin hãy nhỏ giọng lại, cả đêm chưa về, hôm nay còn là sinh nhật của tiểu thiếu gia nữa, đại thiếu —"

Dì Bạch vội vàng chạy tới, lời còn chưa dứt đã nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Thời Cảnh Ca, kinh ngạc nói: "Ngài làm sao vậy? Nếu để đại thiếu gia nhìn thấy sẽ đem gia pháp ra hỏi tội đấy!" "Ngài đi rửa mặt đi."

Đương nhiên Thời Cảnh Ca biết cậu trông tiều tụy.

Ai có thể chơi game suốt đêm mà không cảm thấy mệt mỏi?

Nhưng đó chính là hiệu quả mà cậu muốn.

Nếu không thì làm sao anh trai cậu phát hiện ra vấn đề?

"Cháu không đi," Thời Cảnh Ca lười biếng nói, "Anh trai cháu cũng không có ở đây, dì sợ cái gì?"

"Ngài…"

"Chỉ cần dì nói là được rồi sao? Dì Bạch, dì sẽ không đứng về phía anh trai cháu đó chứ?"

"Tất nhiên là tôi luôn hướng về phía ngài, nhưng..."

Dì Bạch chưa kịp nói hết câu, Thời Cảnh Ca đã đứng dậy cười hì hì và đi ra phía sau lưng bà.

"Dì Bạch, dù sao thì anh trai cháu cũng không ở đây, ăn xong cháu sẽ đi ngay, không lãng phí một giây nào, chỉ cần dì không nói với anh ấy, cháu sẽ an toàn—"

"Đừng nói với tôi chuyện gì?"

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Khi Thời Cảnh Ca nhìn thấy người tới, vẻ mặt liền cứng đờ.

Dì Bạch bất lực nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài, đại thiếu gia đang ở trong phòng ăn."

Thời Cảnh Ca: "...chuyện quan trọng như vậy, dì nên nói ngay ở câu đầu tiên mới phải."

Sắc mặt của Thời Vinh Thanh cực kỳ lạnh lùng, chậm rãi nói: "Buổi tối không về nhà?"

Thời Cảnh Ca: "..."

Thời Vinh Thanh từ từ bước về phía Thời Cảnh Ca.

Thời Cảnh Ca nhìn như dàn trận sẵn sàng đón quân dịch, đầu tóc rối loạn.

Khi Thời Vinh Thanh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, cơn tức giận trong lòng cũng giảm bớt một chút.

"Em…"

Thời Vinh Thanh đứng rất gần Thời Cảnh Ca, giọng điệu chậm rãi, mới mở miệng.

Nhưng vào khoảnh khắc chớp nhoáng này, Thời Cảnh Ca trong nháy mắt đã vòng qua Thời Vinh Thanh, trong một khắc sức mạnh của cậu như bùng nổ đạt đến đỉnh điểm, lao thẳng lên lầu!

Thời Vinh Thanh: !!

"Thời Cảnh Ca!" Thời Vinh Thanh tức giận nói: "Em quay lại đây cho anh ngay!"

"Em không đi!" Thời Cảnh Ca ở trên cầu thang hét lớn, "Em có phải kẻ ngốc mà phải quay lại? Có giỏi thì anh đến đây! Không có năng lực thì ở lại! Lêu lêu!"

Thời Vinh Thanh: "..."

Vừa rồi, chắc lúc đó anh bị ai nhập mới cảm thấy thằng nhóc này có chút đáng thương cũng có chút đáng yêu.

"Anh cho em một phút."

Thời Vinh Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận: "Bây giờ em xuống đây, anh sẽ bỏ qua mọi chuyện vừa rồi."

"Được, nếu anh đã nói thế, em xuống—"

Biểu cảm của Thời Vinh Thanh vừa mới tốt hơn một chút.

Thời Cảnh Ca mở cửa phòng, lớn tiếng nói: "—Vậy thì em là đồ ngốc!"

"Rầm—"

Thời Cảnh Ca đóng cửa lại.

Thời Vinh Thanh: "..."

Lúc này Thời Vinh Thanh chỉ muốn bóp chết thằng nhóc này.

Xem ra anh vẫn còn hiền quá rồi?

Cho nên xem thằng nhóc này kiêu ngạo thế nào kìa!

"Đại thiếu gia," dì Bạch cúi xuống, "Đừng tức giận, tiểu thiếu gia chỉ là đùa giỡn một chút thôi, không có ý gì khác, xin ngài bình tĩnh lại, để tôi nấu cho ngài một bát mì nhé? Ăn chút gì đó để giải nhiệt."

Khẩu vị của hai anh em nhà họ Thời khá giống nhau, cả hai đều thích mì thịt heo xé.

Thời Dung Thanh sao có thể không biết tâm tư của dì Bạch chứ, chẳng qua là chỉ muốn nhân cơ hội này cho thằng nhóc kia một bát thôi sao?

"Không cần đâu."

"Khóa cửa bếp lại."

Dì Bạch: ? ? ?

"Hôm nay không đượcphép sử dụng bếp," Thời Vinh Thanh cười lạnh, "Tôi muốn xem em ấy có thể kiên trì được bao lâu!"

Dì Bạch chần chừ muốn nói lại thôi, nhưng Thời Vinh Thanh không cho cô cơ hội nói, chỉ vào Vệ Hà và Tề Hiên, lạnh nhạt nói: "Đến đây."

Nói xong, Thời Vinh Thanh xoay người rời đi, Vệ Hàn và Tề Hiên nhìn nhau, chỉ có thể căn da đầu đi theo.

...Đại thiếu gia thực sự rất đáng sợ!

Dì Bạch nhìn bóng lưng của họ rồi thở dài.

Tiểu thiếu gia, dì Bạch đây thực sự đã cố gắng hết sức rồi.

Nhưng trước khi khóa cửa, dì Bạch lén nhét hai quả trứng vào túi.

Thời Vinh Thanh dẫn Vệ Hàn và Tề Hiên đến thư phòng ở tầng ba.

Thư phòng này được chuẩn bị cho Thời Cảnh Ca, nhưng tiểu thiếu gia đã không còn vào đó từ hồi tiểu học, bên trong có đủ loại sách bài tập và rất nhiều sách thiếu nhi.

Giọng điệu của Thời Vinh Thanh nhẹ nhàng: "Ngồi xuống."

"Đừng căng thẳng thế, cứ nói chuyện thoải mái thôi."

Trong khi nói, anh còn mỉm cười.

Nụ cười này khiến Vệ Hàn càng thêm căng thẳng.

"Tiểu Ca không hiểu chuyện, ngày thường vẫn cần các anh chăm sóc."

Thời Vinh Thanh không mặn không nhạt nói, Vệ Hàn và Tề Hiên làm sao dám nhận?

Vệ Hàn vội vàng nói: "Tiểu thiếu gia lợi hại như vậy, chúng ta cũng có chăm sóc gì nhiều? Đều là cậu ấy chiếu cố chúng tôi."

Thời Vinh Thanh liếc nhìn anh ta, khẽ cưới nói: "Vậy là bây giờ là ông chủ đang chăm sóc trợ lý sao?"

Vệ Hàn: "..."

Hắn ta chỉ muốn nịnh thôi mà, sao lại khó thế chứ!

Vệ Hàn muốn giải thích, nhưng Thời Vinh Thanh không nói nhiều về vấn đề này, chỉ hỏi: "Hôm qua Tiểu Ca đã làm gì?"

Vệ Hàn không dám vội nói thêm nữa, chỉ nhìn Tề Hiên, Tề Hiên nói sơ qua sự việc, Vệ Hàn lại bổ sung thêm một ít.

"...chơi game suốt đêm à?"

Thời Vinh Thanh gần như nghi ngờ rằng mình đang xuất hiện ảo giác.

"Vâng," Tề Hiên gật đầu, lấy điện thoại di động ra, "Tất cả đều ghi âm lại, có thể tìm được, anh có muốn xem không?"

"Không cần." Thời Vinh Thanh bình tĩnh nói, anh đương nhiên biết bọn họ không có can đảm nói dối nhưng anh vẫn không thể tin được.

Sau khi hiểu rõ sự việc, Thời Vinh Thanh cảm thấy dễ chịu hơn.

"Tiếp tục đi." Thời Vinh Thanh bình tĩnh nói.

Lời kể của Tề Hiên thực sự rất chi tiết, ngay cả những lời thẹn thùng của Thời Cảnh Ca đối với Văn Húc Sinh cũng được kể đại khái, khiến cho biểu cảm của Thời Vinh Thanh càng thêm khó đoán.

Vệ Hàn nhanh chóng cắt ngang, bỏ qua tất cả những thứ này, tập trung vào việc căn nhà và chìa khóa, khéo léo bày tỏ sự lo lắng của mình.

Nghĩ đến những chiếc chìa khóa đó, lòng Vệ Hàn đau nhói.

Trước đây hắn ta có thể vào đó và giả vờ giàu có, nhưng bây giờ thì sao?

"Được rồi," Thời Vinh Thanh bình tĩnh nói, "Lương tháng này sẽ tăng 10%, coi như là tiền thưởng của cậu."

Tề Hiên lộ ra vẻ mặt vui mừng, liên tục cảm ơn, Vệ Hàn cũng mỉm cười cảm ơn, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia khinh thường.

Chỉ mười phần trăm thôi sao?

Thật là keo kiệt.

Sau khi Tề Hiên và Vệ Hàn rời đi, Thời Vinh Thanh gọi điện thoại: "Này, tìm cho tôi một trợ lý."

"Khoan đã, tôi có nghe nhầm không? Thiếu gia Thời muốn đổi trợ lý sao??" đầu dây bên kia hỏi với vẻ không tin.

"Không phải cho tôi, mà là cho nahĩ ranh trong nhà tôi. Trong hai người bên cạnh nó, một người quá thành thật, một kẻ lại không như vậy. Tôi yên tâm."

"Tìm thêm vài người nữa, tôi muốn đích thân phỏng vấn."

Thời Vinh Thanh nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

"Được rồi, được rồi", bên kia cười nói, "Cậu sao có thể là anh trai được? Tôi cảm thấy cậu là cha luôn rồi."

"Cút."

Thời Vinh Thanh cúp điện thoại, không khỏi thở dài.

Có phải là cha hay không?

Làm cha cũng đâu nhọc lòng đến vậy.

Còn không được lấy lòng.

Nghĩ đến lời Tề Hiên vừa rồi, Thời Vinh Thanh cảm thấy có chút chua xót.

Còn là nam thần sao? Đã vậy còn là minh tinh? Thích Văn Húc Sinh đến vậy sao?

Là một người anh trai, vậy mà anh lại không nhận được sự đối xử như thế!

Thời Vinh Thanh chua xót, thực sự muốn đánh cho tên nhóc đó một trận, sau đó xóa luôn số điện thoại di động.

Sau một hồi đau nhức, Thời Vinh Thanh vẫn thở dài, mở WeChat ra như thể đang thỏa hiệp.

—[Này, cậu còn giữ tấm ảnh nào có chữ ký không?]

Thằng nhóc là của nhà mình, anh có thể làm gì bây giờ?

Hiếm lắm mới thấy thằng nhóc thích ai đó nhiều đến vậy.