Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Tình Trở Thành Đối Tượng Được Cả Thế Giới Tôn Thờ

Quyển 1: Tiểu thiếu gia - Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đợi đã—tiểu thiếu gia?

Một tia sáng lóe lên trong đầu Đỗ Nghị.

Sau đó anh ta quay đầu lại, đυ.ng phải Lê Trác Vân.

Đỗ Nghị: "..."

Đúng là xui xẻo.

Lê Trác Vân do dự nói: "Tôi biết gần đây có một quán sườn dê nhỏ, mùi vị rất ngon."

Nhưng anh Văn không thích ăn thịt dê.

Đỗ Nghị còn chưa kịp nói hết câu, đã nghe Văn Húc Sinh nói: "Sườn dê nhỏ?"

"Đúng vậy", Lê Trác Vân gật đầu, "Ở trên phố bên cạnh, đi vào bên trong một trăm mét là thấy. Quán không lớn, nhưng rất tươi. Tay nghề của chủ quán rất tốt, hương vị cũng khá ổn."

"Vậy thì đi thử xem," Văn Húc Sinh đưa ra quyết định cuối cùng.

Đỗ Nghị: "..."

Sườn dê—có phải là món sườn dê mà cậu chủ thích nhất không?

Văn Húc Sinh quay đầu cảm ơn Lê Trác Vân, Lê Trác Vân vội vàng lắc đầu, mấy người cùng nhau đi ra ngoài.

Sau một hồi im lặng, Lê Trác Vân có chút ngượng ngùng nói: "Tôi có một người bạn là fan của anh, rất rất thích anh."

"Vì anh là người cố vấn, cậu ấy đã thúc đẩy chúng tôi bỏ phiếu cho những học sinh dưới tên anh vào lúc mười hai giờ mỗi đêm, đặc biệt rất đúng giờ bất kể mưa hay nắng."

"Cậu ấy cũng tham gia buổi thăm ban của fans này và muốn xin chữ ký của anh..."

"Không vấn đề gì," Văn Húc Sinh sảng khoái nói, "Cô cứ đưa cậu ấy tới phòng nghỉ của tôi."

Không ngờ Văn Húc Sinh lại dễ nói chuyện như vậy, mắt Lê Trác Vân sáng lên liên tục cảm ơn.

Ngay lúc Lê Trác Vân định nhắn tin cho tiểu thiếu gia để báo tin vui thì thấy từ xa có một nhóm người xếp hàng, một người đi trước dẫn đầu, giống như một đoàn khách du lịch.

Hẳn là những fans tới thăm ban.

Tinh thần của Lê Trác Vân dao động, chăm chú tìm kiếm thiếu gia nhưng còn chưa tìm được đã phát hiện bước chân của Văn Húc Sinh cũng dừng lại.

Lê Trác Vân: "?"

Đỗ Nghị: "?"

Đỗ Nghị nghĩ không biết đang xảy ra chuyện gì, liền hỏi hai câu nhưng Văn Húc Sinh không nói gì.

Đỗ Nghị nhìn theo ánh mắt của anh, trên đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi rồi quay đầu nhìn Văn Húc Sinh, vậy mà lại thấy trong mắt Văn Húc Sinh tràn đầy ý cười.

Đỗ Nghị: !!!

Có thể làm khiến anh làm ra vẻ mặt này hiện tại chỉ có tiểu thiếu gia thôi phải không?

Chẳng lẽ... tiểu thiếu gia đang ở đây sao?

Đỗ Nghị tập trung tinh thần quan sát thật kỹ, quả nhiên phát hiện một người rất giống thiếu gia!

Nhưng đúng lúc này, một sự việc nhỏ đột nhiên xảy ra.

Người ở phía sau dường như mất tập trung đã va phải người trông giống như thiếu gia kia, trà sữa trong tay bị hất đổ hết lên người cậu!

Đỗ Nghị: !!!

Lúc này, Đỗ Nghị chỉ cảm thấy thân thể Văn Húc Sinh ở bên cạnh mình cứng đờ.

"Để tôi đi xem thử." Đỗ Nghị lập tức nói.

"Không được." Văn Húc Sinh khó khăn lắm mới thốt ra được chữ này.

Đỗ Nghị: ???

Trước khi Đỗ Nghị kịp phản ứng, Văn Húc Sinh đã sải bước về phía trước.

"Để tôi đi."

Đỗ Nghị: !!!

"Người đó chưa chắc là tiểu thiếu gia đâu, không cần khẩn trương như vậy."

"Tôi đi một chút, anh đợi ở đây đi."

Văn Húc Sinh trêu chọc nói: "Cậu đang nghi ngờ thị lực của tôi sao?"

Đỗ Nghị: "..."

Người đó đeo khẩu trang lại đứng quá xa, đến cả khuôn mặt của người kia cũng không nhìn rõ thì thị lực cái rắm gì!

Nhưng Đỗ Nghị không dám nói ra lời đó.

Không biết có phải là chịu ảnh hưởng của Văn Húc Sinh hay không nhưng Đỗ Nghị cũng cho rằng người đó chính là thiếu gia.

"Tổ tông ơi, anh nổi bật quá rồi."

"Anh đợi ở đây, trong ba phút tôi sẽ đưa tiểu thiếu gia tới."

"Nếu anh đến đó thì anh sẽ là người không thể quay lại trong vòng ba mươi phút."

Văn Húc Sinh cuối cùng cũng dừng lại.

Đỗ Nghị thở phào nhẹ nhõm, lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo vào, đội mũ lên, sau đó thong thả đi tới cùng người dẫn đoàn phía trước nói chuyện.

"Có chuyện gì thế?"

"Cậu bị đổ trà sữa phải không?"

"Nếu không có việc gì thì để tôi lo, anh có thể dẫn fan khác đi chơi. Tôi sẽ giải quyết giúp cậu ấy, sau đó sẽ đưa người đi tìm cậu."

"Không thành vấn đề, yên tâm đi."

"Không cần." Thời Cảnh Ca mày nhíu chặt, "Không đáng ngại nên không cần phải xử lý đâu, tiếp tục thôi."

"Sao có thể như vậy được!" Đỗ Nghị ôm lấy vai Thời Cảnh Ca lại bị cậu đẩy ra, "Chút nữa thăm ban sẽ gặp được thần tượng mình yêu thích, cậu cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt cho thần tượng đúng không? Xuất hiện trước mặt thần tượng trong tình trạng ngượng ngùng như vậy không tốt lắm đâu."

Thời Cảnh Ca cắn chặt răng, Đỗ Nghị thì không ngừng cố gắn đưa tiểu thiếu gia đi.

Hiển nhiên là tiểu thiếu gia không nhận ra Đỗ Nghị, vẻ mặt buồn bực thở hổn hển.

Ngay sau đó, cậu chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chân Đỗ Nghị mà không thèm ngẩng đầu lên.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cánh tay của Thời Cảnh Ca.

Thời Cảnh Ca chửi thề ngay tại chỗ.

"Tôi đ. ụ anh—"

Khi cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của Văn Húc Sinh.

Câu nói kế tiếp không nói ra được nửa, chỉ ngơ ngác nhìn Văn Húc Sinh.

Văn Húc Sinh nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh nói: "Cái gì?"

Thời Cảnh Ca: "..."

Văn Húc Sinh nhìn Thời Cảnh Ca từ trên xuống dưới, phát hiện trà sữa chỉ đổ trên quần áo của cậu, lúc này mới yên tâm.

Nhìn dáng vẻ Thời Cảnh Ca ấp úng giải thích không rõ ràng, Văn Húc Sinh không tránh khỏi cảm thấy có chút muốn trêu chọc.

"Cậu vừa nói gì thế?"

"Tôi nghe không rõ."

"Là làm cái gì á?"

Sắc mặt của Thời Cảnh Ca đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận hét lớn: "Là ôi trời! Ôi trời! Từ cảm thán thôi! Tôi chỉ là bị anh đột nhiên nắm lấy tay ra làm cho giật mình!"

"Phi-"

"Tôi mới không bị doạ sợ!"

"Tôi chỉ là biệt đạt tâm tình của mình thôi!"

"Đó chỉ là một từ cảm thán thôi! Anh có biết từ cảm thán không!"

"Tai của anh nghe thành gì thế!"

Văn Húc Sinh im lặng nhìn cậu, hai tay Thời Cảnh Ca không tự chủ được nắm chặt thành nắm đấm, mặt càng lúc càng đỏ.

"Ồ."

Văn Húc Sinh trêu chọc nói: "Lỗ tai tôi không tốt, nghe nhầm rồi, thực xin lỗi."

Khuôn mặt của Thời Cảnh Ca càng đỏ hơn.

"Tôi cũng không trách anh..." Thời Cảnh Ca lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Văn Húc Sinh không nghe rõ lắm mà chỉ mơ hồ nghe được năm chữ này, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Văn Húc Sinh xoa đầu cậu: "Thật sự không cần thay quần áo sao?"

Thân thể Thời Cảnh Ca cứng đờ, thấp giọng nói: "Là của anh sao?"

"Vậy cậu muốn đổi ai?" Văn Húc Sinh nhướng mày, "Đỗ Nghị béo hơn cậu một vòng, không, là gấp đôi một vòng."

Đỗ Nghị vẻ mặt không biểu tình nói: "...Xin hãy gọi đó là cường tráng, cảm ơn."

Khi Thời Cảnh Ca nghe vậy, anh ta nhìn Đỗ Nghị với vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh ngộ.

"Hoá ra là anh đã nhờ anh ấy đưa tôi đi."

Văn Húc Sinh cười khẽ nói: "Nếu không thì sao?"

Thời Cảnh Ca đỏ mặt, ấp a ấp úng không nói được lời nào.

Văn Húc Sinh cố ý trêu anh: "Vậy có cần thay không?"

"Thay!"

Thời Cảnh Ca kiên định nói, hai bên tai cũng đỏ.

"Chẳng qua tôi không muốn mặc quần áo bị bẩn mà còn ướt thôi."

"Cái thứ dính dính nhớp nhớp này đối với tôi là sự sỉ nhục!"

"Nếu anh đã nói đến vậy, bổn thiếu gia... tôi sẽ miễn cưỡng... cho anh một cơ hội..."

Giọng nói của Thời Cảnh Ca ngày càng nhỏ, cuối cùng không thể nói tiếp được nữa.

Chỉ có đôi mắt kia là vô cùng sáng ngời.

Có vẻ cậu thấy hơi ngượng ngùng, cúi thấp đầu giống như không thoải mái, đưa tay xoa xoa lỗ tai của mình.

Sự tương phản giữa đôi tai đỏ rực và những ngón tay trắng muốt đặc biệt rõ nét.

Văn Húc Sinh nhìn chằm chằm động tác của Thời Cảnh Ca, ánh mắt tối sầm lại.

...Thật đẹp.

Hầu kết của Văn Húc Sinh di chuyển lên xuống, phải mất một lúc lâu anh mới nói: "Đi thôi."

Thời Cảnh Ca ngoan ngoãn đi theo.

Chỉ đến lúc này Văn Húc Sinh mới nhận ra rằng trang phục hôm nay của Thời Cảnh Ca trông cậu đặc biệt ngoan ngoãn.

Đỗ Nghị bị phớt lờ: "..."

Lê Trác Vân, người chưa từng được ai nhớ tới: "..."

Nếu nói ra không ai tin.

Nhưng trong mười phút vừa rồi, tiểu thiếu gia không hề nhìn cô lấy một cái.

Một ánh mắt cũng không cho nàng.

Hoàn toàn không phát hiện ra cô.

Hoàn toàn---- không phát hiện-----

Lê Trác Vân đau lòng.

Lê Trác Vân đi theo.

Đỗ Nghị quay đầu lại nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Như thể đang hỏi—

----- [Sao cô vẫn còn ở đây?]

Lê Trác Vân như bị một mũi tên bắn trúng tim.

Ngay sau đó, Đỗ Nghị đột nhiên hiểu ra: "Là vì

chữ ký sao?"

"Cô cũng thấy anh Văn gặp bạn của anh ấy, có lẽ..."

"Hôm khác được không?" Đỗ Nghị hỏi thăm dò.

Sau một hồi im lặng, Lê Trác Vân ngẩng đầu lên, thành khẩn nói: "Nếu tôi nói ra chắc anh có lẽ sẽ không tin."

Đỗ Nghị: "?"

"Bạn của tôi," Lê Trác Vân thành khẩn nói, "bị tiền bối Văn bắt đi rồi."

Đỗ Nghị: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »