Quyển 1: Tiểu thiếu gia - Chương 19

Ngày đến phim trường, Thời Cảnh Ca cố tình cải trang một chút.

Đầu tiên, mấy bộ quần áo tính ban đầu của tiểu thiếu gia hiện tại không nên mặc.

Thời Cảnh Ca lục tung cả tủ, thật vất vả lắm mới tìm được hai bộ đồ đơn giản mang phong cách thư sinh, kết hợp với mũ cùng màu, khẩu trang và túi đeo chéo vai màu đen mang đến cho người khác cảm giác tươi trẻ, giống như một học sinh ngoan ngoãn.

Những người không quen thuộc hoặc không quan sát kĩ thì sẽ chẳng nhận ra đó là cậu.

Nhưng nếu chụp ảnh và quan sát cẩn thận, vẫn có thể phân biệt được.

Thời Cảnh Ca vẫn rất hài lòng với kết quả này.

Sự sắp xếp của đoàn phim tương đối chu đáo và chặt chẽ.

Đầu tiên, tất cả người hâm mộ được chọn sẽ đến địa điểm tập trung đã chỉ định, tại đó đoàn sản xuất sẽ sắp xếp xe đến đón, lên xe theo biển số xe do đoàn sản xuất gửi rồi từng bước kiểm tra từng người một.

Lúc Thời Cảnh Ca đi đến thì đã không còn sớm, có người kiểm tra bảng số của cậu rồi cho cậu lên xe.

Ghế ngồi cũng được phân bổ theo bảng số.

Thời Cảnh Ca ngồi cạnh một cô gái trẻ.

"Soái ca." Cô gái bên cạnh mỉm cười với anh, để lộ hai lúm đồng tiền, trông rất hoạt bát và vui vẻ, "Anh có muốn ăn đồ ăn nhẹ không?"

Cô đưa cho cậu một bao xí muội.

Thời Cảnh Ca do dự một chút rồi nói: "...Cảm ơn."

Giọng nói rất nhỏ, có chút ngập ngừng, cô gái cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Chúng ta trò chuyện nhé?"

"Tôi và bạn thân đi cùng nhau, nhưng bảng số bị tách ra. Chúng tôi muốn ngồi cùng nhau. Anh có thể đổi bảng số với chúng tôi được không?"

Thời Cảnh Ca nhíu mày, rất không tình nguyện.

Cô gái nhìn ra cậu không muốn, chắp tay cầu xin: "Anh đẹp trai ơi, giúp em với."

"Soái ca, anh là fan của ai vậy? Anh đã chuẩn bị đồ tiếp ứng nào chưa?"

Thời Cảnh Ca sửng sốt một chút, hỏi: "Đồ tiếp ứng?"

Giọng nói của cậu tràn đầy nghi hoặc.

Cô gái tỏ ra hứng thú, cẩn thận giải thích cho Thời Cảnh Ca.

Thời Cảnh Ca thậm chí còn không biết đồ tiếp ứng là gì thì làm sao có thể chuẩn bị trước được?

Cô gái mở ba lô, lấy ra một số thứ, sau đó lấy một chiếc túi từ sâu bên trong ra, nhét vào lòng Thời Cảnh Ca.

Bên trong chứa đầy những chiếc quạt, tấm card, những thứ tương tự như vậy và một ít bút maker.

"Những thứ này hoàn toàn mới, chưa từng được sử dụng, nhìn này, trên đó không có gì cả."

Cô gái ngay lập tức lấy ra một chiếc quạt làm bằng giấy, màu xanh lam nguyên chất, thực sự không có gì cả.

"Tuy không có dán ảnh chụp linh tinh nhưng có bút maker, anh có thể viết tên thần tượng của mình."

"Soái ca ơi, chúng ta giúp nhau nhé, chỉ cần anh đổi bảng số thì mấy thứ này tặng anh hết được không?"

"Hãy nghĩ xem, nếu anh nhìn thấy thần tượng của mình trên phim trường, mọi người đều mang theo đồ tiếp ứng nhưng anh không mang theo gì cả thì không được tốt lắm, phải không?"

"Đi mà soái ca-"

Thời Cảnh Ca cúi đầu: "Được."

Cô gái có tâm trạng tốt lên, "Cảm ơn anh đẹp trai!"

Cô gái vẫy tay với cô gái kia với vẻ mặt phấn khích, hai người trao đổi biển số xe, rồi Thời Cảnh Ca mang theo đống đồ rời đi.

Trước khi đi, tôi nghe hai cô gái nói chuyện nhỏ nhẹ.

"Anh chàng này dễ nói chuyện thật đấy."

"Đúng vậy, có vẻ như là fans. Người ta vốn không muốn đồng ý nhưng ngay khi tớ đề cập đến đồ tiếp ứng thì anh ấy đã đồng ý."

"Có vẻ mang theo những thứ chưa sử dụng đó là quyết định đúng đắn."

"Không phải sao? Tớ nói sẽ mang theo để phòng khi cần dùng đến. Nếu không được, chúng ta có thể làm thêm vài cái nữa trên xe, dùng đổi vị trí cũng không tệ."

"Đúng vậy."

Khi Thời Cảnh Ca tìm được vị trí, khóe môi hơi cong lên.

Cậu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lê Trác Vân, nói với cô rằng biển số xe đã thay đổi và cho cô biết bảng số mới.

Người bên cạnh vẫn chưa tới, cậu lấy quạt ra, nhìn xung quanh rồi cẩn thận viết tên Văn Húc Sinh lên trên.

Nhưng có vẻ hơi xấu.

Thời Cảnh Ca lại lấy ra cây quạt thứ hai, nghiêm khắc kiểm soát nét chữ, tuy lần này nét chữ đẹp hơn nhưng cũng không khá hơn là bao.

Cậu hít một hơi thật sâu rồi nhét tất cả mọi thứ vào ba lô.

Bộ dạng mắt không thấy tâm không phiền.

Hai cô gái vừa đổi bảng số xe với cậu thỉnh thoảng nhìn về phía này và tình cờ chứng kiến

cảnh tượng này.

"Anh trai nhỏ này buồn cười thật."

"Đây là do viết không tốt nên thẹn quá hoá giận sao hahahaha"

"Cậu đừng nói, hình như là vậy thật."

"Để quạt trên đùi viết vốn không phải là điều dễ dàng, nên viết tệ một chút cũng là chuyện bình thường."

"Nhưng rõ ràng là tiểu ca ca lại không nghĩ như vậy."

"Dễ thương quá."

Khi Lê Trác Vân nhận được tin tức, cô khá bối rối.

Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, Lê Trác Vân trả lời bằng biểu tượng cảm xúc "ok" rồi không quan tâm đến điều đó nữa.

Cảnh tiếp theo là cảnh cô cùng với Văn Húc Sinh phối hợp diễn, cô có chút khẩn trương.

Có lẽ Văn Húc Sinh đã nhìn thấy sự lo lắng của cô nên gật đầu với cô trước khi lên sân khấu, như để xác nhận điều gì đó.

Lê Trác Vân lập tức phấn chấn lên.

Cô ấy đã diễn cảnh này rất tốt và hoàn thành nó chỉ trong một lần.

Sau khi bước xuống sân khấu, Văn Húc Sinh gật đầu với cô: "Không tệ."

Lê Trác Vân: !!!

Lê Trác Vân thực sự có chút kích động, Văn Húc Sinh có yêu cầu rất cao đối với kỹ thuật diễn xuất nên có thể khiến anh ấy nói một tiếng không tồi đã là sự khẳng định rất cao đối với diễn viên trẻ rồi.

"Cảm ơn." Lê Trác Vân cảm kích nói: "Cảm ơn anh đã mang tôi nhập diễn."

Văn Húc Sinh lắc đầu, cũng không nhận công lao này, vừa vặn Đỗ Nghị cùng trợ lý khác đi tới nhanh đem Văn Húc Sinh vây quanh.

Lê Trác Vân nhìn chằm chằm một lúc, trong mắt dần dần bùng cháy ý chí chiến đấu.

Trợ lý nhỏ của Lê Trác Vân cũng tới đưa nước cho cô, Lê Trác Vân cảm ơn rồi lấy điện thoại ra xem có mấy tin nhắn.

Tất cả đều đến từ Thời Cảnh Ca.

Cô có chút nghi hoặc nên nhấp vào và thấy toàn là tin tức về việc thay đổi bảng số.

Sau khi tính toán sơ bộ, bảng số bị thay tới bảy tám lần.

Mọi việc thế nào rồi?

Lê Trác Vân có chút ngẩn người.

"Bảng số của fan thăm ban có tác dụng gì không?" Lê Trác Vân hỏi trợ lý nhỏ, "Fans có thể trao đổi bảng số không?"

"Có ạ," trợ lý giải thích, "Những con số trên bảng số là thứ tự chỗ ngồi, để thuận tiện cho việc quản lý, xếp hàng, lên xe buýt và ký tên, miễn là có thứ tự, hãy làm theo thứ tự đó."

"Nói chung, mọi người đều muốn bảng số ở phía trước. Những người ở cuối dãy số chắc chắn sẽ muốn chuyển sang phía trước, nhưng những người ở phía trước chắc chắn sẽ không muốn chuyển sang phía sau, vì vậy nhìn chung sẽ không có sự trao đổi nào."

"Nếu ai đó thay đổi, người đó hẳn phải là rất tốt tính."

Cô trợ lý nhỏ cười hì hì nói.

Lê Trác Vân cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện biển số của tiểu thiếu gia đã bị đổi từ ngồi trước ra ngồi sau.

Cậu chủ đã thay đổi nhiều lần như vậy, mỗi lần đổi lại càng ngồi tụt lại phía sau hơn.

Trong mắt Lê Trác Vân hiện lên một tia bất lực.

Tiểu trợ lý nói đúng, thiếu gia còn không phải là người tốt sao?

Cậu vẫn là loại người đem bản thân nguy trang thành bộ dạng hung dữ và độc ác, sợ người khác hướng về cậu nói cảm ơn.

Thật khờ.

Lê Trác Vân đỡ lấy trán, không nhịn được cười.

Bởi vì cậu như vậy, quen với việc cho đi mãi mà không cần nhận lại điều gì.

Cho nên mới khiến người khác muốn không màng tất cả để thực hiện mong muốn của cậu.

Lê Trác Vân hạ quyết tâm rồi quay lại tìm Văn Húc Sinh.

Hầu như mọi người xung quanh Văn Húc Sinh đều tản đi, ngoại trừ Đỗ Nghị.

Lê Trác Vân tính thời gian, cảm thấy tiểu thiếu gia hẳn là đã tới đây, hít một hơi thật sâu đi về phía Văn Húc Sinh.

Vừa vặn nghe được lời khuyên nhủ của Đỗ Nghị: "... Đừng có mà lừa tôi! Sáng nay anh chưa ăn gì mà!"

"Tối qua anh cũng chưa ăn gì!"

"Tôi ăn rồi." Văn Húc Sinh lãnh đạm nói.

"Uống một bát cháo kê còn không biết xấu hổ gọi là ăn cơm sao?" Đỗ Nghị phản bác: "Giữa trưa không ăn cơm, anh cảm thấy dạ dày anh có thể chịu đựng được không?"

Văn Húc Sinh không nói gì.

"Đại ca, thiếu gia, tổ tông—"

"Tôi cầu xin anh."

"Chúng ta ăn chút gì cho bữa trưa đi, anh không quen với cơm hộp của đoàn phim thì chúng ta có thể gọi đồ mang đến."

"Nếu anh không muốn ăn đồ gọi đến thì chúng ta ra ngoài ăn nhé."

"Nếu anh thấy những nơi gần đây không hợp khẩu vị của anh thì chúng ta đi xa hơn đi, dù sao cũng có tài xế mà anh sợ gì chứ?"

"Anh Văn—tổ tông----- tổ tông nói gì đó đi."

Văn Húc Sinh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi không có khẩu vị."

Đỗ Nghị xoa xoa thái dương, cảm thấy mình sắp nổ tung.

—Anh vì cmn cái gì mà không chịu ăn thế!

Hôm đó khi ăn cùng thiếu gia chẳng phải còn ăn rất ngon miệng sao!