Quyển 1: Tiểu thiếu gia - Chương 10

Lúc này, đám người Thời Cảnh Ca vừa mới tới trước cửa phòng Văn Húc Sinh.

Một đám người rất hùng hồ, thậm chí không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào.

Người phục vụ ở cửa đi tới ngăn cản, nhưng Thời Cảnh Ca và Mộc Cẩm Thành đều là khách quen, hơn nữa đều là bạn bè đều là được mời tới, nên người phục vụ tự nhiên không dám ngăn cản bọn họ.

"Thế này nhé," người phục vụ trưởng nói, "Tôi sẽ đi hỏi những vị khách trong phòng trước, bởi vì những vị khách bên trong không nói có thêm người khác, vậy chúng tôi sẽ đi xác nhận trước, được không?"

Mộc Cẩm Thành nháy mắt với mấy gã đàn ông cao lớn bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên rồi."

Ngay khi người phục vụ mở cửa phòng, mấy gã đàn ông đó vội vã chạy tới, đẩy người phục vụ ra và chen vào trong phòng!

Mấy người đó thậm chí còn không quên đẩy Thời Cảnh Ca vào!

Ngay khi bị đẩy vào, Thời Cảnh Ca đã thầm chửi rủa trong lòng.

Nguyên chủ lúc đó bị Thời Vinh Thanh cấm cửa, căn bản không đến đây, cho nên Thời Cảnh Ca không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, suýt nữa bị đẩy ngã xuống đất.

"Sao mày dám ngăn cản Thời thiếu của chúng ta vào?"

"Tôi đã nói là Thời thiếu đã hẹn với anh ta rồi, bọn mày cản cái rắm gì!"

"Cút đi, nếu bị thương thì tao sẽ không bồi thường đâu!"

Những người này hét rất to như sợ những người trong phòng không nghe thấy.

Hợp tác với Mộc Cẩm Thành lăn lộn một vòng lớn như vậy, hoá ra muốn cài bẫy cậu ở đây sao?

Thời Cảnh Ca cười lạnh trong lòng.

Được, vậy thì cậu sẽ dạy cho Mộc Cẩm Thành biết thế nào là bê đá tự đập vào chân mình.

Ngay lập tức, sự chú ý của tất cả mọi người trong khán phòng đều bị thu hút.

Người đàn ông ngồi ở ghế chính có ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt lạnh lùng, lưng thẳng tắp, mỗi một động tác đều vô cùng tao nhã tự tại, vẻ mặt lạnh lùng, khí tức cường đại.

Bên cạnh anh ta còn có một người nữa, có lẽ là trợ lý, đang nhìn Thời Cảnh Ca với vẻ chán ghét.

Đối với nam thần mà bản thân tâm tâm niệm niệm thì nên phản ứng như nào?

Thời Cảnh Ca hít một hơi thật sâu, ánh mắt chậm rãi tụ ánh sáng lại, ngơ ngác nhìn Văn Húc Sinh, ánh sáng trong mắt càng lúc càng nhiều, giống như sắp tràn ra ngoài vậy.

Cậu buộc miệng thốt lên: "—thần tượng!"

Văn Húc Sinh: ?

Trợ lý: ?

Trong nháy mắt, Văn Húc Sinh chạm phải ánh mắt của Thời Cảnh Ca.

Đó là một đôi mắt vô cùng trong trẻo, phản chiếu hình ảnh của anh.

Không du͙© vọиɠ chiếm hữu, cũng không giống si mê, nhưng lại có thể cảm nhận được niềm vui của chủ nhân đôi mắt.

Thuần khiết và tự nhiên, vì anh mà có.

Văn Húc Sinh hơi sửng sốt.

Tại sao đôi mắt này lại khiến anh cảm thấy quen thuộc đến vậy?

Ngay sau đó, Thời Cảnh Ca như thể đã tỉnh táo lại, cậu che mặt chính mình xấu hổ.

Nhưng động tác của cậu quá nhanh, lại không chú ý đến lực nên đã phát ra một tiếng động giòn giã.

Giống như tự tát vào mặt mình vậy.

Đỗ Nghị suýt nữa thì bật cười ra tiếng ngay tại chỗ.

Chuyện gì thế, tên tiểu thiếu gia vô liêm sỉ của nhà họ Thời này cũng biết xấu hổ sao?

Còn biết cách tự cho chính mình một cái tát?

Còn không biết tự lượng sức mình?

Đỗ Nghị rất khó chịu với Thời Cảnh Ca.

Lần trước, trong đoàn làm phim nào đó, Thời Cảnh Ca nhất quyết vào phòng nghỉ thăm Văn Húc Sinh, bọn họ đều nói Văn Húc Sinh bị bệnh cần nghỉ ngơi nhưng cậu ta không thèm nghe, ở bên ngoài nháo một trận, mà trong hỗn loạn Đỗ Nghị còn bị ăn một đấm, đúng là xui xẻo tám đời.

Bởi vì bên ngoài náo loạn quá lớn, Văn Húc Sinh cuối cùng cũng không được nghỉ ngơi tốt, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, Đỗ Nghị tức giận đến mức trực tiếp đem Thời Cảnh Ca so sánh với thần ôn dịch.

"Này! Này, các anh không thể vào được!"

Lúc này, người phục vụ thấy không thể đột phá được phòng tuyến do những người kia tạo thành, chỉ có thể hét lớn, muốn ngăn cản, nhưng vẫn không quên khom người xin lỗi Văn Húc Sinh và những người khác.

"Xin lỗi, thưa quý khách. Chúng tôi đã không xử lý tốt. Tôi sẽ xin lỗi sau. Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền bữa ăn của quý khách. Tôi rất xin lỗi."

Có tiếng nói của nhiều người khác ở bên ngoài, trông rất hỗn loạn.

Văn Húc Sinh thu hồi ánh mắt, tuy rằng chưa từng gặp qua tiểu thiếu gia của Thời gia, nhưng quan hệ của hắn và Thời Vinh Thanh cũng không tệ, không nể mặt đường tăng thì cũng phải nể mặt Phật, anh cũng không đến mức phải đuổi Thời Cảnh Ca đi.

Văn Húc Sinh thản nhiên nói: "Không sao, để bọn họ vào đi."

Văn Húc Sinh lại liếc mắt nhìn Đỗ Nghị, ra hiệu bảo hắn ra ngoài trấn an một chút.

Đỗ Nghị do dự không nói nên lời, miễn cưỡng làm theo.

Những người bên ngoài chỉ là công cụ. Ai có thể vào sau khi kế hoạch thành công?

Những người cuối cùng đi vào là Mộc Cẩm Thành và trợ lý Chúc Sở của Thời Cảnh Ca.

Mộc Cẩm Thành vừa tiến vào đã nhanh chóng xin lỗi, rất thành tâm mà đồng thời gánh vác hết mọi trách nhiệm, tư thế vô cùng hoàn hảo.

"Tôi mời bữa ăn này như lời xin lỗi với ngài Văn, xin hãy cho tôi một cơ hội."

"Cậu làm cái gì vậy?" Thời Cảnh Ca nhíu mày nhìn Mộc Cẩm Thành, rất bất mãn.

Mộc Cẩm Thành cười khổ, nắm lấy cánh tay Thời Cảnh Ca, thấp giọng nói: "Tiểu Ca, nghe tôi, đừng nói nữa, tôi sẽ giúp cậu."

Nếu như người là nghe năm chữ này là nguyên chủ thì nguyên chủ sẽ không nói gì.

Bởi vì cậu ta quá tin tưởng Mộc Cẩm Thành, biết Mộc Cẩm Thành đang giúp mình nên không thể ngăn cản Mộc Cẩm Thành.

Nhưng trước mặt thần tượng, việc cậu muốn thể hiện cũng là điều dễ hiểu, phải không?

Thời Cảnh Ca nhíu mày: "Như vậy cũng không được!"

Mộc Cẩm Thành: "...???"

"Đương nhiên bữa cơm này là tôi mời!" Thời Cảnh Ca kiên quyết nói: "Chẳng lẽ tôi lại để cậu mời sao?"

Mộc Cẩn Thành: "..."

Một lúc sau, Mộc Cẩm Thành mới thốt ra được vài chữ: "Được, là cậu mời."

Thời Cảnh Ca quay đầu lại, cầm lấy chiếc ipad gọi đồ ăn rồi ngồi xuống bên cạnh Văn Húc Sinh.

"Đây là những món đặc sản đều rất ngon, mỗi thứ đều có thể lấy một phần."

Văn Húc Sinh lấy lại tinh thần, nhìn tiểu thiếu gia bên cạnh, tiểu thiếu gia tinh thần phấn chấn, vô cùng vui vẻ.

Sự hưng phấn này có sức lan tỏa rất lớn.

Thực đơn rất dày, có lẽ tiểu thiếu phải gọi đến phân nửa món trong thực đơn, nếu không phải ở đây có tới mấy chục người thì có lẽ sẽ không ăn hết được.

Văn Húc Sinh nhàn nhạt nói: "Tôi không thể ăn hết được."

Tiểu tiểu thiếu gia sửng sốt một lát, rồi lại lật thực đơn ra phía trước, do dự hỏi: "...Sườn dê hay thịt bò bít tết?"

Mộc Cẩm Thành cười nói: "Sườn dê, tôi nhớ cậu thích sườn dê của họ mà."

Văn Húc Sinh vốn nghĩ rằng câu hỏi này là dành cho mình, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

Cho nên Văn Húc Sinh không nói gì.

Tiểu tiểu thiếu gia mím môi nhưng không nói gì.

Mộc Cẩm Thành đi tới, phát hiện Thời Cảnh Ca không gọi sườn dê, liền nghi hoặc hỏi: "Sao cậu không gọi sườn dê?"

"Không phải cậu thường gọi sườn dê ở đây sao?"

Khuôn mặt tiểu thiếu gia nóng bừng, anh ta đập chiếc iPad vào tay Mộc Cẩm Thành, tức giận nói: "Bây giờ tôi không thích nữa, được không?"

"Đủ rồi! Sao hôm nay cậu nói nhảm nhiều thế!"

Tiểu tiểu thiếu gia nghiến răng, quay đầu giận dỗi.

Mộc Cẩm Thành: ? ? ?

Tại sao người bị giận lại là hắn?

Văn Húc Sinh liếc nhìn tiểu thiếu gia với vẻ ngạc nhiên, đúng lúc tiểu thiếu gia đang lén lút nhìn qua.

Ngay khoảnh khắc bốn ánh mắt chạm nhau, tiểu thiếu gia liền nhảy dựng lên.

Giống như một con mèo bị người khác giẫm lên đuôi.

Trong mắt Văn Húc Sinh Một thoáng hiện ý cười.

Ngay lúc này, Đỗ Nghị quay trở lại.

Đỗ Nghị nhìn thấy hành động của tiểu thiếu gia, còn tưởng tiểu thiếu gia muốn động thủ nên tức giận ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt, Đỗ Nghị đã nhào tới, đứng trước mặt Văn Húc Sinh, tức giận nói: "Cậu muốn làm gì?"

"Lần trước cậu dẫn người đến đánh tôi trước cửa phòng nghỉ, lần này cậu còn muốn đánh ai nữa?"

"Tôi nói cho cậu biết, Thời Cảnh Ca cậu không phải không ai trị được!"

" Cậu có tin tôi có thể gọi cảnh sát ngay bây giờ không?"

Đỗ Nghị xổ một tràn như muốn đập Thời Cảnh Ca bất tỉnh.

Nhưng Thời Cảnh Ca là ai, Thời Cảnh Ca là một tiểu thiếu gia độc ác và kiêu ngạo!

Tên tiểu thiếu gia đê tiện và kiêu ngạo như cậu sẽ không bao giờ thừa nhận thất bại!

"Vậy thì gọi đi!" Tính khí của Thời Cảnh Ca cũng nổi lên, "Chẳng lẽ tôi không nên đánh anh sao? Tôi chính là muốn đánh anh đó!"

Thật là vô liêm sỉ!

Đỗ Nghị gần như muốn tức chết rồi.

"Tôi còn chưa đánh đủ đâu!"

"Anh đúng vừa điên vừa không có nhân tính!"

"Người ta bệnh nặng như vậy mà còn bắt người ta phải làm việc, anh muốn ép anh ấy chết sao!"

"Nghệ sĩ bị bệnh thì không phải là con người sao! Chẳng lẽ nghệ sĩ không thể đến bệnh viện khi bị bệnh sao?"

"Đệt, mấy người không chịu đưa người đi thì tôi lại không thể tự bỏ tiền ra đưa người ta đến đó sao? Cứ chạy ra ngăn mới bị thành như vậy?"

"Đồ điên!"

"Đáng bị đánh lắm!"

"Tại sao tôi lại không đánh chết anh luôn đi!"

Tiểu thiếu gia tức giận đến mức mắt đỏ hoe.

Cậu vốn có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khi khóe mắt đỏ lên trông như sắp khóc, khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.

Đỗ Nghị ngẩn người.

Phải mất một lúc anh ta mới phản ứng lại, rồi lớn tiếng chửi thề: "Mẹ kiếp, cậu còn bịa đặt à?"

"Văn ca chúng tôi bị cảm, bác sĩ đã đến khám bảo chỉ uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Cậu như vậy gọi là quan tâm sao?"

Tiểu tiểu thiếu gia cũng ngơ ngác.

Tiểu thiếu gia quay đầu nhìn Mộc Cẩm Thành.

Trong lòng Mộc Cẩm Thành đột nhiên có dự cảm không lành.

"Không phải cậu nói anh ấy sốt cao ba ngày, lên tới bốn mươi độ, thậm chí không thể ra khỏi giường và bị ép phải ra ngoài diễn sao?"

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Mộc Cẩm Thành.