Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

10/10 trên tổng số 12 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Tiểu Văn Dương Beta: Tử Ngạn Viên Hạo xuất thân là người công nhân bình thường, gia cảnh nghèo khó, cha mẹ chỉ chăm sóc cho em trai của cậu. Một lần bị tai nạn bị tai nạn khiến cậu xuyên không …
Xem Thêm

Chương 9: Thật là đói bụng
“Quên đi, thời gian không còn sớm. Viên Hạo chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.” An Bình đánh gãy mọi người nói chuyện. Những người này hiếm khi cùng người ngoài giao tiếp, hơn nữa lại là một cái người kỳ quái. Cùng nhau tán gẫu khá lâu.

“Ai, thât đói bụng a.” Bụng của An Tâm lại kêu lên. Đêm nay ngủ muộn hơn mọi khi rất nhiều, một chút thức ăn trong bụng đã sớm tiêu hóa hết.

Chuyên này hắn nói không quan trọng, Viên Hạo cũng cảm thấy đói bụng, lập tức nghĩ đến một vấn đề trọng yếu: “An Bình, cậu nói xem dưa chuột của tôi có thể đem bán hay không?” Cậu hiện tại đang rất cần lương thực, dưa chuột này tuy rằng không có thiếu, nhưng là ăn không đủ no, cậu hi vọng có thể đi kiếm lương thực khác.

“Đồ ăn ngon như vậy, đương nhiên có thể bán a. Nhưng mà phải mang lên trấn bán.”

“Nơi này không có mấy thứ đồ như gạo hay tiểu mạch sao?” Vừa nghe nói có thể bán, trong Viên Hạo lại dấy lên một hi vọng mua lương thực.

“Chưa từng nghe nói. Bất quá rất nhiều thực vật trên Trái Đất đã bị tuyệt chủng, gạo cùng tiểu mạch là thứ gì?” An Tâm lại thành bảo bảo hiếu kì.

“Là một loại món ăn chính, ăn chúng nó có thể dễ dàng no bụng, còn ăn thật ngon. Là loại lương thực mỗi ngày chúng tôi đều ăn.” Viên Hạo giới thiệu đơn giản một chút.

“Thật ư. Đáng tiếc a, nơi của chúng tôi món chính lại là dịch dinh dưỡng cùng thực phẩm tổng hợp, thực phẩm tự nhiên cũng có một ít, nhưng mà rất đắt lại ít, tuyệt đại đa số người ăn không nổi. Ngay cả thổ kim trứng được xem là một loại thực phẩm tự nhiên khá rẻ, chúng tôi đều ăn không nổi.” Hai mắt An Tâm phát sáng nhìn chằm chằm Viên Hạo, thật giống như cậu có thể biến ra đồ vật gì có thể ăn được.

Viên Hạo vừa nghe lời ày liền lập tức bất mãn, nơi quỷ quái này nghèo quá, ngay cả ăn cũng không được, vậy phải làm sao bấy giờ? Không biết chính mình hay không có thể lại thế kỉ 21 a, hay là có thể đem cái người gọi là không gian đại sư gọi đi ra, để chính hắn đem mình trở về.

“Đi ngủ đi, ngủ thì sẽ không đói bụng.” An Ý ngáp một cái, bình thường thời gian này bọn họ đã sớm đi ngủ. Hôm nay đã bất tri bất giác tán gẫu quá lâu.

“Viên Hạo, nơi này của chúng tôi không thừa bao nhiêu chăn, cậu cùng chúng tôi ngủ cùng đi.”An Bình cùng An Tâm hai người ngủ một phòng, An Yên An Như An Toàn ba người ngủ một phòng, Viên Hạo chỉ có thể chen cùng hai người bọn họ.

Mọi người tẩy rửa đơn giản một chút, Viên Hạo liền theo hai người An Bình tiến vào phòng ngủ, trong hòng trang hoàng vô cùng đơn giản, chăn được xếp chỉnh đề đặt ở chỗ trống trong góc phòng, mấy bộ quần áo đặt ở một góc khác, ngoài ra cũng không tìm thêm được cái gì. Kiểu đơn giản này cái ổ nhỏ kia của Viên Hạo so ra cũng không bằng.

“Rất đơn sơ, cậu không thể làm gì khác hơn là cùng chúng tôi chen chúc, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh.” An Bình bày chăn ra, một cái lớn trải trên mặt đất, một cái nhỏ hơn một chút chắc là để đắp.

Còn không bằng về chính không gian của mình a, Viên Hạo nhìn thấy chăn như vậy, nghĩ thầm hai huynh đệ bọn họ cũng không đủ đắp, còn thêm mình nữa. Làm sao chen được đây. Bất quá trong miệng vẫn không nói gì, từ trong hành lý của mình mấy ra một cái áo khoác dự bị, không thể không nói mọi người đều có thói quen. Tuy rằng có không gian món đồ gi cũng có thể thả vào bên trong, nhưng đi ra ngoài Viên Hạo vẫn có thói quen mang theo một cái túi hành lý, quần áo thức ăn đều chuẩn bị một chút, có khả năng là do thiếu cảm giác an toàn, chỉ lo mình đói bụng lạnh.

Ba người cùng nằm xuống, Viên Hạo che kín mình bằng cái áo khoác, đều so với cái chăn nhỏ của bọn họ thì ấm hơn nhiều. An Tâm cũng cầm mấy bộ quần áo làm chăn đắp, nhưng bởi vì đói bụng nên nhích tới nhích lui cũng không thể nào ngủ được. Hắn càng động thì càng đói bụng, cái bụng kêu từng trận, khiến cho Viên Hạo cùng An Bình cũng không ngủ được, tương tự cảm thấy đói bụng khó nhịn.

Sau đó Viên Hạo chỉ có thể đứng dậy mở bao tìm ra một túi bánh quai chèo tan nát cùng cơm rang mang ra: “ Đứng lên đi, tôi chỗ này vẫn có chút đồ ăn, bất quá chỉ có ngần này.” Đây chính là một chút đồ ăn cuối cùng, dọc theo đường đi cậu đều ăn rất tiết kiệm.

Ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, An Tâm liền không thể kiềm chế được, An Bình trong lòng cũng nuốt từng ngụm nước bọt, chỉ là ba ngườ trong căn phòng sát vách bên cạnh cũng không ngủ, ban đêm yên tĩnh phát ra tiếng ục ục do đói bụng, nghe đến rõ ràng.

“Đây là chiên dầu, có thể lấy nước luộc một chút, liền có thể nở ra một chút. Nếu như bây giờ có thể có thêm rau xanh thì tốt rồi.” Viên Hạo nhận mệnh nói, cái bánh quai chèo này thêm rau xanh cùng trứng gà, có thể nấu như mì sợi, mà ăn vẫn ngon, bánh quai chèo là loại thực phẩm chiên dầu, lát nữa luộc có thể phình ra.

“Chúng ta đi luộc đi, đem lá thổ kim trứng hôm nay cũng bỏ vào luộc, mọi người cùng nhau ăn.” An Tâm năn nỉ An Bình. Gần đây đồ ăn của bọn họ đã thiếu nghiêm trọng, mỗi ngày chỉ có thể ăn một chút, xem như duy trì thân thể không bị chết đói.

Cuối cùng An Tâm cũng gọi ba người An Ý, An Bình đi nhà bếp luộc thức ăn, cái đèn duy nhất kia bị An Bình mang đi phòng bếp. Viên Hạo nhìn mọi người rồi nhanh chóng vào trong không gian hái mấy trái dưa chuột, dưa chuột mang trên người tất cả đều cho An Bình, khóa ở trong ngăn kéo, liền nói mấy cái này là ở trong hành lý của mình, trước tiên lừa gạt bọn họ còn để sau hẵng tính tiếp. Dưa chuột ngược lại đối với cậu không tính là cái gì, cũng không tiện chính mình ăn mảnh một mình, dứt khoát chia cho mọi người một chút.

Vừa nghe đến có ăn, ba người An Ý lập tức đứng dậy, An Bình đã rửa sạch lá thổ kim trứng, kì thực là vừa nhìn liền biết ăn không ngon, đã ỗ vàng còn già già, nhưng trước khi chúng nó hoàn toàn biến thành củi khô thì vẫn có thể lót dạ.

“Tính thêm cả dưa chuột đi, Chỗ tôi càn có mấy trái.” Viên Hạo đưa ra hai trái dưa chuột, bây giờ thiếu đồ ăn, đưa chuột cũng đem luộc đi, cậu không dám lấy cải thìa ra, chủ yếu là sợ phải giải thích một hồi, mà dưa chuột này thì bọn họ đã biết đến.

Anh em nhà họ An tất đều mắt sáng mắt lên, cảm kích đến mức hận không thể cung phụng Viên Hạo như thần, đặc biệt là An Tâm. Thời đại này đồ ăn quý trọng, mình có thể ăn no đã không nhiều, ai còn sẽ thừa đồ ăn cho không người khác.

“Viên Hạo, cậu quả thật là người tốt bụng.” Nước mắt An Tâm đều sắp rơi xuống. Dáng vẻ kia cậu nhớ tới khi còn bé, mỗi khi mẹ phân đồ ăn vặt, đều làm một đống cho đệ đệ, chính mình chỉ có một chút, còn đều là lén lút cho đệ đệ ăn, nếu như mình muốn thêm chút, đều bị quở trách một trận. Lâu sau, cậu liền không tranh đồ ăn vặt nữa, nhưng trước mặt đệ đệ thì, đều thèm đến nỗi chảy nước miếng.

Lại sau đó, Viên Hạo biết trong lòng cha mẹ cậu, cậu đã không cách nào so với đệ đệ, cũn không tiếp tục cùng đệ đệ tranh cái gì. Nhưng trong lòng oan ức cùng oán hận thì không thể ào cùng người ngoài nói ra. Chỉ có chính mình nhẫn nhịn, nếu thực sự nhịn không được, thì ra bên ngoài hét to một trận. Cùng là nhi tử, lại là song sinh, Viên Hạo chỉ lớn hơn gần mười phút so với đệ đệ, nhưng địa vị hai người lại là thiên soa vạn biệt, đãi ngộ một cái ở trên trời, một cái dưới đất, cậu không hiểu nổi đây là tại sao, có đoạn thời gian cậu còn nỗ lực khiến bọn họ vui lòng, chỉ hi vọng đổi về một chút yêu thích, sau đó cậu thất vọng rồi, cũng rõ ràng không phải là nỗi của cậu, cậu không có cách nào thay đổi, vì lẽ đó cũng không t=vì ba mẹ không công bằng mà thương tâm khổ sở, hoặc là nói đã mất cảm giác.

“Dưa chuột luộc kiểu gì?” An Bình

đánh gãy

hồi ức v. Cậu hoang mang

lung tung vuốt mặt một cái, chỉ lo chính mình sẽ khóc lên, cậu đã lâu không có thương tâm như vậy.

“Cắt thành mảnh là được.”

An Bình cắt vài miếng, ra hiệu Viên Hạo

xem, Viên Hạo

gật gật đầu, trong nồi nước cũng đã sôi, An Bình lại hỏi: “Là đồng thời bỏ vào sao?”

“Ân. Luộc chút là được rồi, thả một chút muối.” Viên Hạo gật đầu đáp.

Ném bánh quai vào trong nồi, nước nổi lên một tầng dầu bóng loáng, mùi dầu làm mọi người càng thấy đói bụng, đều không kịp đợi hận không thể nhào cướp ăn. Nhìn nhóm người này, Viên Hạo

càng ngày càng muốn trở lại nơi của mình, nơi đó nói thế nào cũng có thể làm cho cậu không đói bụng.

Một nồi nước lớn, nhưng bởi vì có mỡ, bánh quai chèo lại là vật bọn họ bình sinh chưa từng ăn qua, vì vậy một bát kia đối với huynh đẹ họ An mà nói, quả thực là nhân gian mỹ vị, nhưng Viên Hạo

thực không biết vị. Chỗ này thật đáng sợ, cậu muốn trở về a.

Tác giả có lời muốn nói: đánh cái gì đánh a, làm

nhiều lần, không biết lần này lại càng không càng được với đến a.

Bình Luận (1)

  1. user
    simpwookie (3 năm trước) Trả Lời

    cungw quá OwO

Thêm Bình Luận