Đồng nghiệp ở cửa hàng tiện lợi hỏi Điền Yên có muốn làm thêm một công việc hay không.
Quán bar nơi anh họ cô ta đang làm việc thiếu một nhân viên tiêu thụ, chỉ cần bán một bình rượu là có thể trích phần trăm từ một ngàn đến một vạn. Tuy lương không ổn định nhưng một ngày làm năm tiếng, nếu may mắn còn nhiều hơn làm ở cửa hàng tiện lợi một tháng.
Điền Yên hỏi sao cô ta không đi.
Cô ta ấp úng nói sợ hãi nơi đó, cô ta là loại người ngoan ngoãn, là người đứng đắn nên chưa từng đi tới quán bar hay tiệm net.
Vừa vặn cô ta lại nghe chủ cửa hàng nói một ngày Điền Yên làm công kiếm tiền, mỗi ngày ngủ không đến năm tiếng, nhu cầu dùng tiền rất nhiều.
Điền Yên suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Nếu không phải bán thân thì cô sẽ đi.
Đêm làm việc đầu tiên, đồng nghiệp nhắn wechat liên tục nhắc nhở cô nếu chỗ kia ép cô bán thân thì phải chạy nhanh: [Tôi không muốn cô bởi vì tôi mà xảy ra chuyện.]
Phía sau còn có thêm một cái sticker rơi lệ.
Điền Yên trả lời: [Không chết được.]
Giám đốc nam phỏng vấn đánh giá Điền Yên từ trên xuống dưới, ngoại trừ lúc nhìn về phía dưới cổ cô thì lộ ra vẻ mặt bất mãn, còn lại coi như khá hài lòng.
"Thay đồng phục xong thì đi theo tôi, đêm nay có một khách hàng lớn."
Đồng phục là tây trang đen, áo vest, sơ mi trắng và nơ màu đỏ.
Điền Yên có chút ngoài ý muốn, cô còn tưởng phải lộ mông và ngực, dù sao cô cũng không có thứ đó.
Tầng hai của quán bar có phòng riêng, như là một thế giới khác với đại sảnh ở tầng một.
Trên vách tường hành lang được trang trí bằng những tấm gỗ chạm khắc, thảm trải khắp nơi, hai bên trang trí những bức tranh và những tác phẩm điêu khắc lộng lẫy. Ở đây yên tĩnh đến mức có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở.
Tổng cộng có bốn phòng riêng, trên mỗi cánh cửa đều có số phòng bằng vàng giống nhau.
Giám đốc đi trước đứng trước cửa phòng 8888, ngoại trừ Điền Yên theo phía sau còn có thêm bốn bartender bưng rượu.
Ông ta đứng thẳng, chỉnh lại mái tóc, kéo nhẹ cà vạt trên cổ, ho nhẹ hai tiếng rồi mới gõ cửa.
Giây tiếp theo cửa mở ra, ông ta khom lưng lộ nụ cười nịnh nọt, vẻ mặt gian xảo.
"Anh à, đã lâu không gặp, phòng này chính là phòng riêng của anh nhưng đã để trống ba tháng rồi đấy! Cuối cùng anh cũng đến!"
Giám đốc khom lưng bước vào, một bên phất tay để họ đi vào.
Điền Yên đi đầu tiên, mái tóc màu hạt dẻ buộc thành đuôi ngựa, thoạt nhìn như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.
Lần đầu làm công việc này nên cô có chút khẩn trương, một tay cầm khay, một tay đặt sau lưng. Cô đi theo giám đốc cẩn thận đi về phía trước.
Trên ghế lô rộng có bảy người đàn ông, mà trên ghế sô pha bằng da chỉ có một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân, chân này gác lên chân kia.
Bảy người còn lại đứng thành hàng bên trái anh, tất cả đều mặc vest và mang giày da, chắp tay sau lưng chờ lệnh.
Giám đốc đi đến bên cạnh anh, âm thanh vững vàng của đàn ông hỏi: “Mới tới?”
“Đúng đúng, hôm nay vừa tới.”
“Mới tới không biết quy củ sao, ai cho phép bọn họ vào!” Người đàn ông lớn giọng, âm thanh trầm thấp như rượu có nồng độ mạnh, có chút êm dịu từ tính.
Đoàn người Điền Yên dừng bước, giám đốc xoa mồ hôi trên trán, phất tay với bọn họ, lại ho nhẹ hai tiếng.
“Anh Phú của chúng tôi có một quy củ. Phàm là người mới đến phải đến quỳ trước mặt anh ấy. Mục đích là vì muốn thêm phần khí thế, sau này có thể tôn trọng anh Phú nhiều hơn."
Mấy người đàn ông đứng sau lưng Điền Yên thấp giọng than thở, nói vài câu thô tục mơ hồ.
Người đàn ông ngồi trên sô pha mở miệng.
"Hôm nay ai quỳ tôi sẽ mua khay rượu của người đó. Nếu không quỳ thì đừng đứng đây, đều cút ra ngoài hết cho tôi."
Anh giống như một vị vương giả cầm quyền, âm thanh trầm thấp dứt khoát, sự cường thế toả ra mạnh mẽ.
Một chai rượu ít nhất cũng ba vạn tệ, phần trăm trích xuất của họ là 30%, nếu bán được có thể nhận được chín nghìn tệ.
Những người đàn ông vừa mới than thở đều ngậm miệng lại.
Có người trực tiếp quỳ xuống, làm khay rượu đổ xuống đất.
Anh cười lạnh một tiếng, gọi vệ sĩ kéo người nọ ra ngoài. Người làm đổ rượu sợ tới mức liên tục xin tha.
Những người khác trầm mặc mà nhìn một màn này, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Ngay sau đó, Điền Yên bưng khay quỳ xuống đất, cô đặc biệt cẩn thận di chuyển đầu gối về phía trước.
Chiếc quần đen cọ sát vào tấm thảm mềm mại, động tác cô cẩn thận mà lại khiêm tốn.
Cô quỳ tới trước chân người đàn ông, bưng khay rượu lên phía trước như đang dâng tặng một lễ vật trân quý. Lưng cô thẳng tắp, trong lòng thấp thỏm mà nhìn anh.
Ánh mắt Bàng Kinh Phú rũ xuống nhìn Điền Yên ngây ngô như học sinh, nụ cười mang theo một tia khıêυ khí©h, dường như đang biểu dương anh không ai bì nổi.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, chỉ có ánh sáng xanh đối diện vách tường, giao diện vẫn còn dừng lại ở một bài hát.
Nốt ruồi đen trên xương gò má của anh vô cùng bắt mắt, khóe miệng có lúm đồng tiền nhợt nhạt, không có ý tốt mà tất cả đều là xảo trá.
Bàng Kinh Phú thả chân từ trên đùi xuống, chất liệu của chiếc quần cọ xát phát ra tiếng sột soạt, giày thể thao đen dừng lại trên đầu gối Điền Yên.
“Có mắt nhìn đấy, tôi sẽ mua bình rượu này nhưng cô làm chó vẫn thiếu chút, phải làm giống người đàn ông vừa rồi, quỳ xuống mới được.”
Điền Yên không phản bác anh mà nói: “Cảm ơn anh.”
Độ cong khóe miệng của Bàng Kinh Phú dường như lại hướng lên trên một ít, chẳng qua lại hạ xuống rất nhanh.
Biểu cảm anh vân đạm phong kinh thay đổi liên tục, anh kéo thẳng khóe miệng, mặt không biểu cảm đứng dậy, nhấc chân đi vòng qua Điền Yên.
Người đàn ông phía sau chuẩn bị quỳ xuống đã bị Bàng Kinh Phú dùng tay túm lấy tóc, anh đột nhiên kéo người đó lên bàn đánh!
“A a a a!”
Người đàn ông kia kêu rên, tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế quẩn quanh phòng cách âm. Hai người còn lại vừa mới chuẩn bị chạy đi đã bị vệ sĩ kéo lại, sau đó trực tiếp đóng cửa.
Bàng Kinh Phú nắm tóc người đàn ông, áo khoác da màu đen rộng mở để lộ áo sơ mi Hawaii bên trong.
Trang phục giản dị và táo bạo, anh nhìn hai người đang chen chúc ở cửa, như thể đang nhìn thấy tất cả chúng sinh trên thế giới đều tầm thường như kiến, âm thanh không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, nhưng lại lạnh lẽo đến mức thấu xương.
“Tôi đã cho các người cơ hội cút đi, hiện tại tất cả những người còn đứng đây đều chờ chết đi.”
Người bị đánh chảy máu trán, nắm lấy cổ tay anh phát run mà xin tha. Nhưng lại một lần nữa bị anh ấn đầu xuống, liên tục túm tóc anh ta và nhấc lên.
Bàn trà pha lê bị chấn động đến rung lên, xương cốt phát ra tiếng tan vỡ thanh thúy giống như âm thanh bị đứt gãy, vang dội chói tai.
Giám đốc ở một bên che đôi mắt lại, ông ta nhìn xuyên qua khe hở ngón tay, biểu cảm nhe răng trợn mắt, thè lưỡi giả vờ muốn nôn, vẻ mặt còn nịnh nọt hơn lúc mới bước vào.
Hai bartender còn lại chạy đến cạnh ông ta xin giúp đỡ, giám đốc vội vàng đẩy bọn họ ra: “Anh Phú không phải nói rồi sao, đã cho các người cơ hội rồi! Các người vô dụng thì còn có thể trách ai.”
Bàng Kinh Phú ném người mặt đầy máu tươi, hôn mê bất tỉnh ra, chân dài bước nhanh về phía bọn họ.
Một người đàn ông sợ tới mức quỳ xuống đất xin tha, một người khác chạy loạn khắp phòng bị vệ sĩ ấn quỳ gối xuống đất.
Người ở đây không phải bartender, mà là nô bộc để anh phát tiết.
Tay Điền Yên bưng khay rượu quỳ trên mặt đất, cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thét chói tai không bằng chết phía sau. Tiếng bạo lực quanh quẩn bên tai cô, ác mộng như hình với bóng theo sau cô.