- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vô Tình Nhặt Được Idol
- Chương 6: Vui Đùa Với Nhau
Vô Tình Nhặt Được Idol
Chương 6: Vui Đùa Với Nhau
Sao Băng lấy mấy trái chuối và chai nước trong ba lô ra đưa cho anh rồi hớn hở nói: “Ở đằng kia có một con suối khá lớn, tôi thấy có rất nhiều cá. Chúng ta tới đó bắt cá đi. Anh chặn một đầu, còn tôi sẽ lùa cá về chỗ anh. Bữa nay tôi sẽ làm món cá nướng bùn cho anh ăn. Tôi vừa phát hiện ra một bụi chuối có mấy cái bắp chuối, phải chi có đủ đồ nghề thì tôi sẽ làm cho anh nếm thử món gỏi bắp chuối. Tôi giỏi món này lắm. Mau lên đi, để tôi chỉ cho anh xem.”
Cô nắm lấy tay anh kéo đi, vừa đi cô vừa nói ríu rít như chim. Anh khẽ cười lắc đầu trước thái độ trẻ con hồn nhiên của cô, tuy nhiên anh vẫn không quên tự nhắc nhở mình không được bất kính với bà ngoại.
Nắng lên khiến nước suối trở nên mát mẻ dễ chịu. Gi Gi đứng chặn ở một khúc co hẹp của con suối. Anh cởϊ áσ ra cầm trong tay, còn Sao Băng thì nhận nhiệm vụ lùa cá về phía anh. Tiếng cô cười nói trong veo như tiếng suối chảy: “Gi Gi, nó ở bên phải anh đó. Nhanh lên, nó qua phải rồi. Đúng rồi.”
Khi Gi Gi chụp bắt được một con cá to, cô cười khanh khách hò reo vang dội. Gi Gi cũng vui không kém, anh reo lên với cô, cảm giác hạnh phúc lâng lâng nhẹ nhàng dâng lên trong lòng anh. Thì ra người ta đi khắp nơi trên thế giới, làm đủ thứ chuyện lớn lao chỉ để tìm kiếm một thứ gì đó rất nhỏ nhoi trong bản thân mình. Hạnh phúc đơn giản như vậy sao?
Cuộc sống hằng ngày của anh vốn bộn bề công việc. Tập hát, luyện vũ đạo, rồi sáng tác đã chiếm hết thời gian của anh. Trước công chúng, nhóm nhạc của anh phải đối mặt với những định kiến, bất công và cả những mỉa mai châm chọc của anti-fan. Áp lực đè nặng lên vai anh khiến anh cứ mãi vùng vẫy chống chọi. Anh chỉ thèm có một giấc ngủ ngon, hoặc có thể trở thành một cục đá không lo âu, không phiền muộn. Khi đối mặt với mọi người, anh tự mang lên cho mình một cái mặt nạ và mặc vào một bộ giáp sắt, căng mình lên chiến đấu như một chiến binh dũng cảm. Tất cả mọi hành động, cử chỉ của anh đều được luyện tập chuẩn bị trước, cũng như một cỗ máy được lập trình sẳn. Đã lâu lắm rồi anh chưa cười thoải mái như vậy, hạnh phúc như vậy.
Sao Băng mãi mê đuổi theo bắt cá khiến cô sơ ý bị trượt chân, cô hét lên một tiếng rồi ngã ùm vào lòng suối.
Gi Gi kêu lên: “Bà bà, cẩn thận.”
Gi Gi vội lao về phía Sao Băng, anh đưa tay ra túm được cô rồi kéo cô lên ôm vào lòng. Sao Băng bị loạng choạng nên cũng đưa tay ra ôm chặt anh, bàn tay cô vô tình chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh, sự gần gũi thân mật này khiến cô bối rối. Cô nhớ Gi Gi từng nói với fan rằng mùa hè nóng quá nên múi chocolate của anh đã chảy hết rồi, khi nào có lại thì sẽ cho fan xem. Nhưng giờ đây cô lại được tận mắt nhìn, tận tay sờ vào dáng người hoàn mỹ của anh. Da anh rất trắng, những giọt nước vươn trên cơ thể anh lấp lánh dưới ánh mặt trời như viên pha lê trong suốt, tạo nên vẻ đẹp gợi cảm đầy mê hoặc. Sao Băng cảm thấy hai gò má nóng bừng, cô cố dời ánh mắt qua chỗ khác. Nước cũng làm quần áo cô dán sát vào da thịt làm lộ ra những đường cong thiếu nữ. Hazz, cô liếc nhìn anh, cũng may là anh không nhìn thấy.
Sao Băng rêи ɾỉ: “Đau quá! Tay tôi bị thương rồi nè.”
Giọng cô nũng nịu, cô đã quen tính nhõng nhẽo khi ở nhà rồi. Vấn đề là có ai thấy bà ngoại nào nhõng nhẽo chưa? Nhưng vẻ mặt Gi Gi vẫn điềm nhiên, anh dịu dàng cầm tay cô nói: “Bà bà, chúng ta lên bờ ngồi nghỉ đi.”
Cả hai dìu nhau leo lên bờ suối ngồi phơi nắng sau một hồi miệt mài bắt cá khuấy động cả một góc rừng. Thành quả thu được là một con cá khá to, Sao Băng thì hớn hở vui mừng nhưng vẻ mặt Gi Gi thì lại lạnh băng. Anh đang tự chất vấn lương tâm mình. Vì sao anh lại nảy sinh suy nghĩ không trong sáng với bà ngoại? Khi thị giác không nhìn thấy thì các giác quan khác lại phát huy hết công sức, nhất là khi hai người có va chạm về thể xác. Anh nhớ cảm giác khi ôm bà ngoại vào lòng, một cảm giác lâng lâng lan tỏa trong tâm hồn anh, khiến trái tim anh đập mạnh. Không thể nào, Gi Gi lắc đầu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc bất ổn của mình. Không được, anh không thể nào lại có suy nghĩ bất kính với bà ngoại.
Sau khi nghỉ mệt một lát, cả hai bắt tay vào việc. Sao Băng gom củi khô để Gi Gi nhen lửa, còn cô thì đến ven suối móc đất đắp lên con cá.
Nắng đã lên cao, gió nhè nhẹ thổi, Sao Băng vẫn hào hứng nói không ngừng. Cô kể cho Gi Gi nghe về việc cô gặp được con voi bị nạn và đã cứu nó. Mặt Gi Gi vẫn lạnh băng không cảm xúc nhưng Sao Băng cũng không quan tâm lắm, cô chỉ cảm thấy dường như mình đang trò chuyện với một cục đá.
Khi Sao Băng dẫn Gi Gi tới chỗ con voi thì nó vẫn còn ở đó. Con voi phe phẩy cái vòi dài tỏ ra mừng rỡ khi nhìn thấy cô.
“Đấy anh thấy không, nó rất đáng yêu.”
“Nó tên là gì?” Gi Gi hỏi cô.
“Sao cơ?” Sao Băng ngẩn ra.
Gi Gi đề nghị : “Bà bà đặt tên cho nó đi.”
Sao Băng nói: “Tôi tên là Sao Băng, ba tôi nói Sao Băng là ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời.”
“Đúng vậy, Sao Băng rất đẹp.” Gi Gi tiếp lời cô.
Cô thoáng giật mình, anh đang khen Sao Băng đẹp. Ý anh nói là ngôi sao trên trời đẹp hay đang khen cô đẹp vậy? Nhưng cô biết mình đang tự huyễn hoặc mình vì anh đâu có nhìn thấy mặt cô đâu mà khen cô, hơn nữa trong mắt anh thì cô đang có dáng vẻ của một bà ngoại, có hình dáng... ừm... chắc cũng tựa như bà ngoại của cô.
Sao Băng nói tiếp: “Tôi đặt tên voi là Ngôi Sao May Mắn, đều là tinh tú trên bầu trời. Chúng ta là một gia đình, phải không Ngôi Sao May Mắn?” Cô âu yếm vuốt ve con voi.
Đột nhiên Gi Gi hỏi cô: “Vậy còn tôi, tôi là sao gì?”
Bản thân anh đã là ngôi sao nổi tiếng rồi còn gì. Nhưng cô trả lời trái với suy nghĩ trong lòng mình: “Anh là cục đá.”
Gi Gi lẩm bẩm: “Cục đá sao!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vô Tình Nhặt Được Idol
- Chương 6: Vui Đùa Với Nhau