Chương 4: Lạc Lối Rừng Hoang

Sao Băng dựa vào một gốc cây lớn thở hổn hển, chưa bao giờ cô chạy nhiều như vậy. Không biết họ đã chạy được bao lâu, nơi này là nơi nào. Cô đưa mắt nhìn ra xung quanh chỉ thấy một màu xanh cây lá, cô chợt nhận ra mình đã lạc đường. Cô liếc nhìn Gi Gi đang im lặng dựa vào gốc cây, gương mặt của anh ta vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng muôn thuở mà không ngăn được tiếng thở dài. Cô biết bây giờ mình phải tự mình xoay sở mà không thể trông chờ vào anh ta, cảm giác mệt mỏi và khát khô cổ khiến cô tiếp tục lê bước đi xung quanh tìm kiếm. Ở nơi này thì không hy vọng tìm thấy nước, nhưng ít ra cũng phải tìm được chút lá cây hay trái cây gì đó có thể ăn để làm dịu đi cơn đói khát đang dày vò. Bây giờ cô mới thấm thía nổi khổ vì đói khát, cô chợt nhớ tới ly cam vắt chua chua ngọt ngọt của mẹ hay làm cho cô mà ao ước. Cô cảm thấy nhớ nhà, nhớ mẹ. Nếu bây giờ cho cô một điều ước thì cô chỉ muốn được về nhà, sà vào lòng mẹ. Phải, về nhà, mặc kệ Idol.

Bỗng nhiên Sao Băng dừng phắt lại, cô cảm thấy cái cây trước mắt như đang tỏa hào quang. Ôi thiên đường chính là đây, từng chùm quả lê vàng ươm mọng nước, cành cây trĩu quả sà xuống đung đưa như mời gọi. Cô chạy ào tới vươn tay hái ngay một quả đưa vào miệng cắn nhai rôm rốp. Cơn đói khát qua đi, cô chợt nhớ tới Gi Gi, nhìn mặt anh ta vẫn không cảm xúc như vậy không biết có khát không? Thôi kệ, cô cứ hái một trái chạy tới dúi vào tay anh ta.

Gi Gi thong thả đưa trái lê vào miệng cắn, vẫn phong thái cao ngạo của quý’s tộc. Anh lạnh nhạt nói: “Cám ơn cô, cho hỏi cô tên gì, xưng hô thế nào?”

Sao Băng thật muốn giật phắt trái lê lại. Cô vì anh nên mới bị lạc vào chốn hoang vu này, chưa kể còn lời nguyền của chị Ngọc nữa, vậy mà nhìn thái độ của anh ta kìa, cô thấy tức á. Cho dù ông trời đã đẩy cô và Gi Gi tới chổ này thì cô cũng phải chống lại ý trời. Một ý nghĩ tinh nghịch nổi lên, lập tức cô giả giọng bà ngoại của cô trả lời: “Tôi tên Sao Băng, Tôi là người Việt Nam, con gái tôi lấy chồng rồi sinh sống bên Hàn. Tôi sang đây thăm con gái và cháu ngoại. Mọi người vẫn gọi tôi là bà bà.”

Khi còn nhỏ Sao Băng đã có tài giả giọng, cô luôn đoạt giải nhất trong các cuộc thi kể chuyện của trường vì có thể giả giọng nhiều nhân vật. Sau khi cô mê thần tượng Hàn thì trình độ giả giọng của cô đã được luyện tập và nâng lên một tầm cao mới, cô bắt chước giọng nói y chang thần tượng không sai chút nào. Nếu fan hâm mộ chỉ nghe tiếng mà không nhìn hình thì cũng khó mà phân biệt đâu là giọng nói của thần tượng nhà mình, đâu là phiên bản nhái. Chuyện giả giọng bà ngoại chỉ là chuyện nhỏ với Sao Băng.

Gi Gi cau mày ngẫm nghĩ, là bà ngoại sao? Sao anh nhớ lúc mới gặp cô rõ ràng là giọng nói của con gái mà? Anh nhớ tới cảm xúc khi nắm tay cô, bàn tay mềm mại khẽ run trong tay anh khiến anh sinh lòng muốn nâng niu, che chở.

Sao Băng liếc nhìn Gi Gi cau mày, có lẽ anh đang nghi ngờ. Sao Băng hắng giọng tiếp tục bịa chuyện: “Tôi ở dưới quê nên lấy chồng rất sớm. Tôi lấy chồng lúc mười lăm tuổi, mười sáu tuổi có con, vì vậy chưa tới bốn mươi tuổi tôi đã có cháu ngoại.”

Gi Gi cũng hiểu ở những nơi chưa phát triển như vùng quê thì phụ nữ lấy chồng có con rất sớm, anh cũng không muốn bận tâm nhiều về điều này. Là bà ngoại hay con gái thì cũng không quan trọng, cho nên anh sớm gạt phắc những suy nghĩ nghi ngờ trong lòng. Anh lãnh đạm nói: “Vâng, bà bà. Cháu tên là Gi Gi. Cháu không nhìn thấy gì, xin bà bà giúp đỡ.”

“Ừm, anh cứ ngồi đó nghỉ mệt một lát đi, để tôi đi hái thêm ít trái lê.”

Sao Băng che miệng khẽ cười, không ngờ Cục Đá này lại dễ gạt như vậy? Trong lòng Sao Băng cảm thấy vô cùng đắt ý, cô cảm thấy anh không nguy hiểm như lời đồn. Cô đi tới hái thêm mấy trái lê nữa nhét đầy ba lô và túi áo. Không biết bao lâu nữa mình mới thoát khỏi nơi đây, mang theo để phòng khi khát nước.

Sao Băng trở lại ngồi bên cạnh Gi Gi, chị Ngọc gọi anh ta là Cục Đá cũng không sai mà. Anh ta ăn lê xong cũng không nói tiếng nào, vẫn im lặng lạnh lùng. Sao Băng đành lên tiếng: “Tôi nghĩ chúng ta bị lạc đường rồi. Cũng may hôm qua trời mưa, mặt đất vẫn còn ẩm ướt nên lưu lại dấu chân. Chúng ta sẽ lần theo dấu chân để quay trở ra. Chỉ có điều trời sắp tối rồi, tôi sợ rằng không kịp đi ra ngoài trong đêm nay.”

Bổng nhiên Sao Băng trợn to mắt há hốc mồm, có một con rắn lớn đang trườn tới. Cô nhớ bà ngoại cô từng nói, con rắn có màu sắc càng sặc sỡ thì càng độc. Con rắn này có màu da rất đẹp, nó đang há miệng nhắm vào Gi Gi, anh ấy không nhìn thấy nên vẫn không hay biết gì. Sao Băng giật mạnh cái kẹp tóc trên đầu xuống đâm thẳng vào cái miệng đang há to của con rắn. Đến bây giờ cô cũng không hiểu tại sao khi đó cô có thể bình tĩnh, quyết đoán mà đâm chính xác như vậy. Con rắn bị thương quay đầu tính bỏ chạy.



Trong đầu Sao Băng vang lên câu mệnh lệnh thúc giục: ‘Nhanh lên, đập đầu nó. Không được để nó chạy thoát.’

Sao Băng cúi người nhặt hòn đá dưới chân rồi nhoài người theo đập mạnh vào đầu con rắn. Cô đập lia lịa cho đến khi cái đầu con vật tội nghiệp nát bấy.

Gi Gi giật mình hỏi cô: “Bà bà, xảy ra chuyện gì?”

Cô chỉ trả lời được một tiếng “Rắn” Rồi ngồi thở hổn hển.

Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một con rắn và ra tay đập chết nó trong nháy mắt mà không có sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Cảm xúc trong lòng cô cứ rối cả lên, vừa sợ hãi, vừa phấn khích vừa tự hào. Nó kí©h thí©ɧ dòng máu trong người cô sôi trào khiến cô cứ ngây ngốc ngồi im nhìn chằm chằm vào con rắn.

Gi Gi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, khẽ gỡ cục đá trong tay cô ra rồi nắm chặt tay cô một cách yêu thương và trân trọng. Bàn tay cô giờ đây dính lấm lem bụi đất và máu rắn nhưng tận đáy lòng anh lại cảm thấy biết ơn cô. Lẽ ra cô có thể bỏ chạy. Nếu cô bỏ chạy thì cũng là phản ứng rất bình thường, không ai có thể trách cô. Nhưng cô đã không làm vậy, đôi tay run rẩy này vừa mới cứu mạng anh. Anh rút khăn tay trong túi ra rồi dịu dàng lau tay cho cô.

Sao Băng bất chợt hỏi: “Này anh thanh niên, anh có hột quẹt không?”

Anh lẳng lặng móc hột quẹt trong túi ra đưa cho cô. Sao Băng gom củi khô đốt lên một đống lửa. Cô nói: “Tôi nghĩ con rắn này là bữa tối của chúng ta.”

Khi cô dùng một cái cây dài xiên qua mình con rắn thì anh bảo: “Bà bà, để cháu nướng cho.”

Sao Băng hơi nghi ngờ vì mắt anh không nhìn thấy, nhưng cô cũng trao cho anh. Dù sao Gi Gi cũng nổi tiếng là người đàn ông lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Sao Băng ngồi bên đống lửa, tay chống cằm ngắm nhìn Gi Gi. Mặc dù cô không thần tượng Gi Gi nhưng cô cũng từng nghe danh anh. Vẻ mặt anh bình thản như thể việc không nhìn thấy chẳng là gì với anh. Nếu đổi lại là cô thì có lẽ cô đã hoảng loạng, sợ hãi khóc lóc rồi. Tự trong lòng Sao Băng trào dâng một cảm giác thán phục: anh thật mạnh mẽ, thật bản lĩnh. Đôi tay anh vẫn khéo léo xoay trở con rắn trên đống lửa, chẳng mấy chốc mùi thịt rắn nướng bay lên kí©h thí©ɧ cái bao tử trống rỗng của cô. Nếu bình thường thì cô chẳng thèm ăn thứ con vật kinh tởm này, nhưng bây giờ không ăn thì không biết ngày mai có thứ gì để ăn không? Có câu ngộ biến phải tùng quyền, hơn nữa cô đang rất đói. Sao Băng ăn lia lịa, nếu mẹ cô nhìn thấy cô lúc này thì cũng phải kinh hãi. Cô con gái nhu mì, nhút nhát của bà đây sao?