Trong xe.
Gi Gi vừa lên xe đã chất vấn viên cảnh sát: “Bây giờ không có ai, ông hãy nói đi, Sao Băng đang ở đâu? Có phải các ông đã mang cô ấy đi nơi khác rồi không? Thật ra tình trạng của Sao Băng như thế nào?”
Viên cảnh sát gật đầu xác nhận: “Đúng là chúng tôi đã đưa Sao Băng đến một nơi khác an toàn hơn. Chúng tôi điều tra được bọn bắt cóc hai người là một tổ chức xã hội đen, chúng đã gây nhiều hành động độc ác không từ thủ đoạn. Nên sau khi ca giải phẫu thành công, lúc đưa Sao Băng đến phòng chăm sóc đặt biệt, chúng tôi đã đổi người trong lúc di chuyển. Người nằm trong phòng bệnh ban nãy mà cậu nhìn thấy là một nữ cảnh sát giả dạng. Xin lỗi, chúng tôi làm vậy cũng để bảo vệ an toàn cho cô ấy. Cha mẹ Sao Băng vì quá đau xót thương con nên cũng không nhận ra, vì sao cậu lại phát hiện ra trong chớp nhoáng vậy? Không lẽ chúng tôi đã để lộ sơ sót gì sao?”
Jimin cũng phụ họa: “Đúng vậy, em cũng thắc mắc. Tại sao anh biết vậy Gi Gi?”
Nhưng Gi Gi chỉ hờ hững nói: “Tôi chỉ cảm giác không giống.”
Viên cảnh sát gật đầu: “Cũng có thể, cậu đã ở bên cạnh Sao Băng vào lúc cậu không nhìn thấy. Nói cách khác, khi con người không nhìn thấy thì các giác quan khác hoạt động mạnh hơn so với lúc bình thường, cho nên cậu dễ dàng nhận ra điều mà người bình thường khó nhận ra. Tuy nhiên cậu cũng rất thông minh nhạy bén, chỉ mất một phút đã nhận ra đó là người khác giả mạo. Nếu sau này cậu muốn đổi nghề làm cảnh sát, hoan nghênh cậu gia nhập đội điều tra phá án.”
Gi Gi gật đầu thầm công nhận viên cảnh sát nói đúng. Khi anh nắm tay cô gái đang nằm trên giường thì cảm giác không đúng. Bàn tay Sao Băng tròn trịa mà lại mềm mại như không có xương, làn da mịn màng như da em bé, khác với bàn tay của nữ cảnh sát khá cứng rắn thô ráp. Những ngày qua anh vẫn luôn nắm tay Sao Băng không rời, làm sao anh không nhận ra sự khác biệt chứ! Cảm xúc rung động khi nắm tay Sao Băng, cảm giác nhớ nhung khi xa cách kéo đến khiến anh thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường le lói lướt qua không đủ xua đi cảm giác nặng nề u ám trong lòng anh.
Nghe viên cảnh sát khen Gi Gi mà Jimin hớn hở như khen mình vậy, anh vô cùng hưng phấn phụ họa: “Đúng vậy đó, anh ấy thông minh lắm. Bình thường anh ấy hay tỏ ra lạnh lùng không ngó tới ai, nhưng thật ra anh ấy rất tinh ý, luôn quan tâm mọi người. Ai thế nào là anh ấy biết ngay. Đặt biệt là những người thân của anh ấy, những người anh ấy yêu thương.”
Nói đến đây Jimin im bặt, anh sững người như vừa khám phá ra thế giới mới. ‘Không lẽ Gi Gi đã yêu Sao Băng rồi sao?’ Lần trước khi Gi Gi kêu anh tới thăm Sao Băng anh đã thấy ngờ ngợ, nhưng manh mối không rõ ràng. Lần này thì, … Jimin khẽ liếc Gi Gi, đừng hòng qua mắt được trình thám tử Jimin này.
Viên cảnh sát lại nói tiếp: “Sau khi có được lời khai của cậu, chúng tôi đã tới ngọn núi được cho là có kho báu để vây bắt bọn bắt cóc. Nhưng những cơ quan được thiết kế trong hang động đó ngoài việc có chức năng bảo vệ kho báu còn có tác dụng bảo vệ nghĩa quân chạy trốn. Vì vậy bọn bắt cóc đã nhanh chóng đóng cửa cơ quan chặn bước cảnh sát, sau đó chạy trốn. Chúng tôi cũng đã tìm tới lối đi vào xuyên qua thác nước mà cậu đã kể, nhưng lối đi này cũng đã bị đóng lại. Nếu bọn bắt cóc vẫn chưa lấy được kho báu mà cửa vào đã bị đóng lại, có khả năng bọn chúng sẽ bắt cóc cậu lần nữa để bắt cậu mở cửa kho báu. Hiện nay tình hình của cậu rất nguy hiểm. Bây giờ tạm thời cậu hãy nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi. Cậu hãy yên tâm, khi nào Sao Băng tỉnh lại chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu sang thăm cô ấy.”
Jimin ngồi kế bên Gi Gi nghe thế không khỏi kích động, anh trầm trồ háo hức: “Oa, anh mở được cửa vào kho báu luôn, ngầu thật đó. Gi Gi, càng lúc em càng ngưỡng mộ anh, anh thật là tài giỏi. Anh kể cho em nghe đi, kho báu trông thế nào? Trong đó có chất đầy các rương vàng rương bạc không?”
Nói xong, Jimin lại kề sát vào tai Gi Gi hạ giọng hỏi nhỏ: “Anh có lấy được báu vật nào mang về không? Về nhà cho em xem với, em sẽ giữ bí mật cho anh.” Anh nháy mắt, cười hì hì phô trương cái vẻ đáng yêu vốn có của mình.
Nhắc tới báu vật Gi Gi lại thấy nhói lòng, nhớ Sao Băng da diết. ‘Sao Băng, em đang ở đâu?’
Anh hờ hững nói: “Trả bài hát lại cho anh, anh sẽ kể chi tiết cho em biết.”
Jimin: …
Jimin bĩu môi ấm ức: “Tại sao anh cứ đòi lại bài hát hoài vậy chứ? Làm anh em bao nhiêu năm, tặng cho em có một bài hát mà cũng đòi lại. Sao anh có thể nhỏ mọn như vậy? A, thật đáng ghét mà.”
Gi Gi thành khẩn nói: “Jimin, bài hát này rất quan trọng với anh, anh sẽ đền cho em một chục bài hát khác. Trả lại cho anh đi.”
Jimin càng phản đối quyết liệt: “Bài hát chính là đứa con tinh thần của nhạc sĩ, đứa con nào mà chẳng quan trọng, lý do này không thuyết phục. Nhưng em biết người nhạc sĩ nào cũng muốn đưa bài hát của mình ra trước công chúng, được công chúng đón nhận. Về việc này thì có ai làm tốt hơn em chứ? Anh muốn đưa bài hát cho ai hát hả? Chẳng lẽ còn có người làm tốt hơn em sao?”
Thật khó để giải thích rõ cho Jimin hiểu, anh chưa muốn công khai chuyện tình yêu của mình với mọi người, dù là anh em thân thiết. Tình yêu của anh rất thiêng liêng và thuần khiết, anh muốn giữ bí mật cho riêng mình. Trước cái nhìn soi mói của Jimin, Gi Gi chỉ có thể làu bàu: “Anh không hề có ý định đưa bài hát này ra mắt công chúng mà sẽ giữ lại cho riêng mình, nó mang một ý nghĩa khác.”
Jimin cau mày suy nghĩ, trình thám tử được bật lên chớp nhoáng. ‘Không phải đưa cho ca sĩ khác, còn ai quan trọng hơn mình chứ? Không lẽ anh ấy định tặng cho Sao Băng sao?’
Xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, Jimin không kiềm chế được khẽ hỏi: “Có phải anh định tặng bài hát cho Sao Băng không? Có phải anh yêu cô ấy rồi không?”
Gi Gi không trả lời Jimin mà chỉ kéo sụp cái mũ trên đầu xuống, nhắm mắt ngủ. Anh cần phải dưỡng sức cho tốt để chờ ngày gặp lại Sao Băng.
Jimin hậm hực nhìn anh, trong lòng không nén nổi tò mò. Nhưng Jimin cũng thừa hiểu tính cách của Gi Gi, nếu anh ấy đã không muốn nói thì có hỏi nữa cũng vô dụng. Ai cũng biết, muốn ép Gi Gi chính miệng thừa nhận tình cảm của mình thì còn khó hơn lên trời.
‘Anh ấy không nói thì làm như mình không biết hỏi Sao Băng vậy?’ Jimin khẽ liếc Gi Gi nghĩ thầm trong bụng, anh vẫn còn nhớ ánh mắt Sao Băng đắm đuối nhìn anh trong lần gặp trước. Việc điều tra từ Sao Băng chắc dễ hơn cạy miệng Gi Gi rồi.
‘Ha ha, nếu Gi Gi thật sự yêu Sao Băng thì mình có cách trêu chọc anh ấy rồi. Để coi anh ấy có che giấu được nữa không?” Jimin cười tinh quái khẽ liếc Gi Gi, trong đầu anh âm thầm bày mưu tính kế.
Nghĩ xong, Jimin bèn ra vẻ thương cảm quay sang nói với viên cảnh sát: “Hôm nào Sao Băng tỉnh lại, tôi cũng muốn đến thăm Sao Băng. Ngài biết đấy, cô ấy còn trẻ mà lại gặp nạn lớn như vậy, thật đáng thương.”
Viên cảnh sát gật đầu đáp lại: “Được, khi nào Sao Băng tỉnh lại, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cả hai người tới thăm cô ấy.”
Không khí trong xe trở nên trầm mặc, mọi người yên lặng theo đuổi suy nghĩ của mình. Đoàn xe vẫn tiếp tục di chuyển tới nơi đã định, đêm nay là một đêm bình yên.
...