Chương 22: Tâm Linh Tương Thông

Ở phòng bệnh của Gi Gi.

Hôm nay Gi Gi đã tỉnh táo hơn sau ca phẩu thuật nên thanh tra của tổ điều tra và phòng chống tội phạm tới gặp anh để lấy lời khai. Sau khi cung cấp đầy đủ lời khai cho cảnh sát, Gi Gi nằm trên giường bệnh chán nản nhìn cái chân mình bị bó bột, bác sĩ bảo anh không được di chuyển để tránh ảnh hưởng tới vết thương. Gi Gi rất nóng lòng muốn biết tình trạng của Sao Băng, nhưng bên ngoài có lực lượng bảo vệ dày đặt ngăn cản không cho anh ra ngoài.

Jimin vẫn luôn túc trực ở nơi này để chăm sóc cho anh. Sau khi Jimin đưa tiễn vị thanh tra ra về, anh quay lại nói: “Vì chưa bắt được trọn ổ bọn bắt cóc mà tin tức anh trở về đã lan truyền khắp nơi nên ngài thanh tra muốn đưa anh đến nơi an toàn hơn để tiện cho việc bảo vệ anh. Tối nay sẽ lên đường, em giúp anh thu dọn.”

Gi Gi chỉ ra vẻ không quan tâm, chỉ hỏi bâng quơ: “Còn Sao Băng thì sao? Có đưa cô ấy đi cùng không?”

“Em nghe nói tình trạng sức khỏe của Sao Băng yếu hơn anh. Cô ấy vẫn chưa tỉnh, không tiện để di chuyển.”

“Anh muốn đi thăm cô ấy.”

“Không được đâu anh, anh không được ra ngoài để tránh ảnh hưởng đến vết thương và cũng vì an toàn cho anh. Không chừng bọn bắt cóc đã tìm đến đây rồi. Anh muốn biết tin tức của cô ấy thì em sẽ đi hỏi thăm giúp anh.”

Gi Gi trầm ngâm, Sao Băng vẫn chưa tỉnh sao? Thật không ngờ dù Sao Băng bị thương nặng hơn anh nhưng cô vẫn vui vẻ cười nói để tránh làm anh lo lắng. Gi Gi nhớ lúc Sao Băng ngồi trên lưng voi tựa mình vào người anh, cả người cô yếu ớt run rẩy theo cơn gió vì không còn chút sức lực nào. Cô không kêu khóc than đau mà vẫn hòa mình cùng với anh khi anh đọc rap. Sao Băng quả là một cô gái dũng cảm, tự chủ, càng lúc anh càng cảm phục cô hơn. Cô đã dùng tấm chân tình đối với anh nhưng yêu cầu của cô thì anh lại từ chối thực hiện.

Gi Gi nhìn Jimin đang gọt táo cho anh, anh bỗng lên tiếng: “Jimin này, bài hát hôm trước anh tặng cho em đó, em trả lại cho anh đi được không? Anh sẽ viết một bài hát khác tặng cho em.”

Jimin giãy nảy lên phản đối: “Không được, anh đã tặng cho em rồi mà. Em đang chuẩn bị cho việc thu âm đây.”

Gi Gi nắm tay Jimin nhẹ nhàng: “Chúng ta là anh em tốt mà phải không em?”

Jimin mếu máo, anh phản đối một cách yếu ớt: “Chuyện chúng ta là anh em tốt thì có liên quan gì tới bài hát đâu. Em thích bài hát này, anh không được đòi lại đâu. Yêu cầu của anh em cũng đã thực hiện, anh không thể nuốt lời. Anh à, anh không thể làm vậy.”

“Jimin!”



Nhưng Jimin đã né tránh ánh mắt của Gi Gi, anh buông trái táo đang gọt dỡ xuống, đứng dậy nói: “Anh đừng cố thuyết phục em, em không nghe không thấy gì đâu. Em đi hỏi thăm tin tức của Sao Băng giúp anh đây. Anh nghỉ ngơi đi.”

Nói xong Jimin chạy ào ra khỏi phòng như tên bắn, để mặc Gi Gi ở lại chán nản thở dài.

“Gi Gi, Gi Gi!”

“Anh ở đâu, ở đây tối quá. Em sợ lắm Gi Gi!” Tiếng Sao Băng yếu ớt vọng tới bên tai anh lúc xa lúc gần.

“Sao Băng!”

Gi Gi mở choàng mắt ra ngồi bật dậy, cả người anh ướt đẫm mồ hôi. Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang chiều tà, khiến người ta cảm giác thê lương. Gi Gi cố gắng đứng dậy, anh sờ soạt lần theo vách tường muốn đi ra ngoài.

Một y tá trực ở bên ngoài nghe thấy trong phòng có tiếng động vội vàng đi vào. Anh ta nhìn thấy Gi Gi đang vịn theo tường muốn đi, liền vội chạy tới đỡ Gi Gi, ngăn cản nói: “Anh không được đi đâu Gi Gi, anh không cần cái chân của mình nữa sao? Anh cần gì để tôi đi lấy cho anh?”

“Tôi muốn đi thăm Sao Băng, cô ấy sao rồi?”

“Cô ấy vẫn chưa tỉnh, khi nào cô ấy tỉnh tôi sẽ báo cho anh hay. Bây giờ anh hãy về giường nghỉ ngơi đi, cẩn thận kẻo động đến vết thương.”

“Không, dù cô ấy chưa tỉnh thì tôi cũng muốn ở bên cạnh cô ấy.”

“Anh hãy thương cho những người đang vất vả bảo vệ anh ở ngoài kia. Nếu chưa được ngài thanh tra đồng ý, không ai dám để cho anh đi đâu. Bọn bắt cóc đang chực chờ ở ngoài kia, bên ngoài quá nguy hiểm. Anh đi chỉ khiến cho tình hình càng khó kiểm soát hơn mà thôi.”

“Tôi hiểu rồi, tôi không đi nữa, tôi muốn đàn.”

“Được rồi, để tôi dìu anh.” Y tá ân cần dìu anh đến bên cây đàn.

Gi Gi ngồi xuống bên cạnh cây đàn. Lúc này, chỉ có âm nhạc mới có thể giúp cho tâm trạng của anh bình tĩnh lại. Nghĩ tới Sao Băng, lòng anh lại bồn chồn không yên, Sao Băng vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, anh đã không bảo vệ được cô. Ngón tay Gi Gi lướt trên những phím đàn.



“Sao Băng, cố gắng lên em. Em nhất định sẽ vượt qua. Em là tướng quân dũng mãnh mà, cho dù chỉ còn một mảnh giáp thì em cũng phải cố gắng vượt qua cửa ải sinh tử lần này. Cố lên Sao Băng! Anh tin em làm được mà.”

Tiếng đàn vang lên dồn dập rộn ràng như cổ vũ tinh thần người lính sắp sửa xung trận, hào hùng mà mạnh mẽ. Phòng bệnh của Gi Gi là phòng cao cấp có cách âm tốt, yên tĩnh không có chút tạp âm nào lọt vào. Nơi này chỉ còn tiếng đàn dìu dặt, trầm bổng, u hoài. Nước mắt anh lặng lẽ rơi trên những phím đàn.

...

Bên kia, phòng mổ.

“Nhanh lên, máy trợ tim.”

“Bác sĩ, huyết áp của bệnh nhân đang giãm nhanh.”

“Bác sĩ, nguy rồi.”

Sao Băng cảm thấy mình rơi mãi xuống một cái động sâu không đáy, tối tăm mù mịt.

“Đây là đâu? Có ai không? Gi Gi, Gi Gi! Em sợ lắm Gi Gi!”

Sao Băng cảm thấy tuyệt vọng. Nơi đây vừa lạnh lẽo tối tăm lại không có lối thoát, thần trí cô mơ hồ không biết đi đâu, chỉ muốn bỏ cuộc. Bỗng Sao Băng nghe văng vẳng tiếng đàn, càng lúc càng rõ ràng. Tiếng đàn càng lúc càng mạnh mẽ thúc giục như dẫn dắt tinh thần cô, đưa cô ra khỏi nơi hỗn độn tối tăm này.

“Sao Băng, cố gắng lên em. Anh đang đợi em đây. Hãy tới đây với anh!”

Là tiếng của Gi Gi, vang vọng vào tâm linh của cô khiến ý thức của cô càng lúc càng tỉnh táo, cô lần mò đi theo tiếng đàn dẫn dắt. Đằng kia có một cái đường hầm, bên kia đường hầm le lói ánh sáng. Sao Băng kiên trì cố gắng từng chút một. Bên kia đường hầm có Gi Gi đang đợi cô, cô không được bỏ cuộc.

...