Trong căn phòng tối mờ.
Cửa sổ và cửa chính khép chặt, ngăn cách hoàn toàn mọi âm thanh từ bên ngoài.
Hương gỗ sồi của cognac hòa quyện với vị ngọt của rum, lan tỏa nơi đầu môi, tan ra giữa kẽ răng.
Hơi nóng từ rượu khuếch tán trong khoang miệng, thấm vào từng thớ thịt trên cơ thể.
Hơi thở của Mộ Thinh dần trở nên rối loạn, muốn lùi lại nhưng gáy cô đã bị Bùi Thuật giữ chặt, không thể cử động dù chỉ một chút.
Hơi thở quấn lấy nhau, những lời muốn nói bị cuốn trôi giữa nụ hôn sâu.
Cô như rơi vào một đại dương mang tên "Bùi Thuật", nơi mà không khí cô hít thở bị vô tình cướp đoạt, chỉ còn lại hơi thở của cậu nhấn chìm toàn bộ.
Ẩm ướt nhưng nóng bỏng, khiến người ta lạc lối.
Những ngón tay bất lực của cô siết chặt vạt áo của Bùi Thuật, rồi lại bị kéo ra, giữ chặt hơn nữa.
Đến khi mọi thứ gần như vượt khỏi tầm kiểm soát, cậu mới dừng lại, cúi đầu chôn sâu vào hõm cổ của Mộ Thinh, như đang tìm kiếm sự an ủi mà hít thở thật sâu.
Cánh tay siết chặt quanh eo cô, khiến dòng suy nghĩ vừa bình ổn lại một lần nữa trở nên hỗn loạn.
Cơn say từ rượu cũng dần xâm chiếm cô trong không gian mờ ảo ấy.
Rượu làm dịu đi cơn đau âm ỉ, nhưng ý thức của cô lại lênh đênh không xác định.
Mộ Thinh lờ mờ mở mắt, ánh đèn trên đầu giường rung lên trong tầm nhìn của cô.
Ánh mắt cô chạm phải đôi mắt của Bùi Thuật.
Đôi đồng tử đen như mực, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, đầy sức hút không thể kháng cự.
“Chị thật đẹp.” Cậu đưa tay vén nhẹ sợi tóc dính trên khóe môi cô, đầu ngón tay lướt dọc theo vành tai, rồi hạ xuống, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ đang ánh lên vẻ ướŧ áŧ.
“Thật muốn để chị nhìn thấy dáng vẻ của chị bây giờ.”
Giọng nói của Bùi Thuật dịu dàng đầy mê hoặc, hơi thở ẩm ướt lướt qua tai cô.
Mộ Thinh cảm thấy như mình thật sự say rồi.
Nếu không, làm sao cô lại cảm thấy màn đêm trở nên dài dằng dặc, và cả không khí cũng dường như dính chặt lại.
...
Hai tháng trước.
Lúc 10 giờ tối, dưới ánh đèn đường mờ nhạt trong khu dân cư, Mộ Thinh xách theo túi đồ ăn khuya vừa mua, đi về phía nhà mình.
Bỗng cô loáng thoáng nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.
Mộ Thinh kéo chặt chiếc áo khoác vốn đang mở, cảnh giác dừng bước.
Đưa mắt nhìn quanh, nhưng không có ai cả, âm thanh cũng ngưng bặt.
Khi cô định xoay người lại, âm thanh ấy lại vang lên, lần này rõ ràng hơn lần trước.
Giống như tiếng nhựa bị vò nhàu.
Những tin tức trên ti vi từng xem qua liên tục hện lên trong đầu cô.
Mộ Thinh vô thức nuốt nước bọt, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, định chạy thật nhanh về nhà.
Bỗng, một tiếng mèo kêu khe khẽ khiến cô dừng bước.
Mộ Thinh vốn luôn thích động vật nhỏ, nhưng vì viêm mũi dị ứng nên không thể nuôi một con trong nhà.
Tiếng mèo kêu ngày càng lớn hơn, hòa cùng tiếng nhựa sột soạt.