Nhìn đồng hồ qua ánh trắng lờ mờ, tôi thấy bây giờ mới 7 giờ 30 phút tối. Không phải chứ, sao lại ngủ giờ này. Tôi ngồi xuống mép giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn. Đôi mắt như khép hờ đang giật nhè nhẹ khi bị ánh mắt của tôi nhìn chòng chọc. Bất giác tôi mỉm cười, giả vờ ngủ làm gì chứ thật là...
" Anh chưa ngủ phải không? Ăn gì chưa, để em nấu cho anh ăn nhé. "
Tôi biết là hắn nằm đó và có nghe, nhưng tuyệt nhiên không có phản ứng gì. Tôi tiếp:
" Này, anh sao thế? Được rồi được rồi, muốn ngủ thì cứ ngủ chút đi, em ra ngoài nấu chút gì cho anh ăn. "
Tôi đứng dậy với bao thắc mắc ngổn ngang. Những thứ bên ngoài kia không phải do hắn làm sao, đã vậy còn đi ngủ giờ này. Bất chợt tay tôi bị một lực kéo mạnh, tôi ngã về phía sau trên chiếc giường êm ái và vòng tay hắn. Tôi giật mình nhìn khuôn mặt hắn qua ánh trăng mờ ảo buổi đêm. Không phải cái vẻ mặt ấm áp ngày hôm qua thay vào đó là cái lạnh khiến người ta phải sợ. Nhưng... đôi mắt ấy, chứa đầy nỗi buồn nhìn tôi như một kẻ có tội.
Hắn đặt nụ hôn lên môi tôi, mạnh mẽ nhất có thể. Tôi tròn mắt nhạc nhiên nhưng cũng không kháng cự. Bởi lẽ lâu rồi tôi chưa được cạnh hắn thế này, cùng nhau tạo lên một bầu trời ngọt ngào. Nụ hôn ấy dần trượt xuống cổ và xương quai xanh mang theo hơi thở của du͙© vọиɠ. Hắn giật tung những cúc áo làm tôi hoảng hốt. Rồi cứ như vậy mà hôn xuống dưới...
Tôi cứ như vậy, mặc sức cho hắn trêu đùa, dưới ánh nhìn và cái hôn như thiêu đốt của hắn thực sự tôi cũng chẳng còn sức.
Như có một tia điện xoẹt qua đầu tôi, chẳng phải hắn đang mất trí nhớ sao? Tại sao lại ở cạnh tôi như thế này? Tôi run giọng hỏi:
" Anh.... anh nhớ ra điều gì rồi phải không? "
Hắn ngưng lại một lát, gục đầu trên vai tôi mà thở dốc.
" Đừng nói gì nữa, chỉ cần biết anh yêu em là đủ rồi. "
Phải không một lời nói chạm mạnh vào trái tim? Một lời nói mà tôi luôn khao khát lâu nay có được. Tôi khóc, chẳng hiểu sao tôi lại khóc, hình như đó là nước mắt của hạnh phúc. Toàn thân tôi run rẩy bởi những tiếc nấc nhè nhẹ. Điều này có lẽ càng kí©h thí©ɧ ánh nhìn của người đàn ông bên trên, hắn cắn nhẹ vào vành tai đang đỏ ửng của tôi rồi nói khẽ:
" Đừng khóc nữa, có anh ở đây. "
Lúc ấy trái tim tôi như lỡ một nhịp, giọng nói của hắn khàn khàn vang lên bên tai tôi như đang xoa dịu cõi lòng chênh vênh hiện tại.
Tôi đặt môi lên môi hắn, cái hôn ấy mãnh liệt như thể trả hết mọi căm phẫn, cái nhớ nhung, khát khao của 4 năm trời xa cách. Tôi cũng chẳng biết hắn đã lấy lại trí nhớ chưa hay thực chất việc đó là như thế nào, tôi chỉ biết chúng tôi sẽ bên nhau đêm nay, ít nhất là đêm nay.
Buông tôi ra hắn nói:
" Lần sau không được quá thân mật với anh ta, nhớ chưa! " nói rồi hắn cốc nhẹ vào đầu tôi một cái. Giờ thì tôi hiểu ra rồi, hoá ra cái ôm của tôi và Minh Quang trước nhà đã lọt vào tầm mắt của hắn, tên này đang dỗi đây mà. Tôi cười nhẹ rồi khẽ gật đầu. Đến đây những cử chỉ của hắn cũng dịu đi phần nào, cứ như vậy vùi vào ngực tôi như thể xoá đi hết nỗi nhớ nhung, hụt hẫng, muộn phiền mà hắn từng trải qua. Chúng tôi vùi vào nhau mà chìm đắm trong cơn say ái tình. Người đầu tiên tôi thương là hắn, lần đầu cũng là để dành cho hắn.
Sáng hôm sau.
Tôi thức dậy đã không thấy Thượng Quân Ngôn đâu, liền mặc tạm cái áo sơ mi dài để ra ngoài tìm hắn. Kì thực hôm qua là lần đầu tiên, vừa bước chân xuống giường thấy bụng dưới đau ê ẩm. Cái tên này, muốn hành tôi đến chết đây mà. Ra phòng khách không có, tôi liền đi thẳng xuống bếp, thấy hắn đứng đó đang chuẩn bị bữa sáng. Thấy tiếng động, hắn quay người lại cười rồi ân cần hỏi tôi:
" Em dậy rồi à? Có mệt không? Hôm nay ở nhà đi, anh vừa xin nghỉ giúp em rồi. " Hắn tiến lại, nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi một cái.
Tôi gật đầu đồng ý, vì có đi chắc cũng chẳng thể học nổi. Sau khi thay quần áo và vệ sinh cá nhân xong tôi trở lại bàn ăn, Thượng Quân Ngôn đã bầy biện đồ lên bàn chỉ chờ có tôi. Thực đơn bữa sáng cũng khá đơn giản có trứng ốp la, bánh mì, sữa nóng và một trái táo.
Tôi ngồi xuống bàn ăn mà mỉm cười hạnh phúc, cuộc sống thế này chẳng khác trong chuyện cổ tích chút nào. Nhớ lại những thắc mắc của buổi tối hôm qua, tôi bắt đầu hỏi hắn:
" Thiên Vũ, anh đã nhớ lại từ bao giờ? "
Ngược lại với vẻ mặt của tôi, hắn đáp lại tỉnh bơ:
" Anh chưa từng mất trí nhớ! "