Chương 7: Rốt Cuộc Cô Đã Kết Hôn Với Người Như Thế Nào?

Chính vào lúc này, điện thoại của Cung Bắc Thần reo lên.

Cung Bắc Thần nhìn vào số điện thoại một cái, là cuộc gọi đến từ mẹ.

“Alo.”

“Con trai, con đang ở đâu?”

“Công ty.”

“Tại sao vẫn còn đang ở công ty thế chứ. Mới cưới nhau được mấy ngày lại lập tức tăng ca. Mẹ không quan tâm, con không được bỏ bê con dâu của mẹ.” Bà ấy nói với giọng điệu ra lệnh.

“Mẹ hỏi con, rốt cuộc sau hai mươi tám năm trinh tiết của con đã mất chưa?”

Cung Bắc Thần thật sự không nói nên lời.

Chỉ có thể là mẹ ruột mới dám nói chuyện với anh ta như vậy.

“Có phải là vẫn chưa không? Thằng nhóc này! Con làm mẹ tức chết đấy! Con đã quên là việc cấp bách của con bây giờ là sinh cho mẹ một đứa cháu trai sao!”

Không đợi Cung Bắc Thần đáp lại thì bà ấy đã đoán được.

“Con lập tức về nhà rồi sinh cháu trai cho mẹ! Con mau nghĩ đến vị trí thừa kế tập đoàn đi!”

Mẹ anh nói liên tục như thế Cung Bắc Thần cũng không có hứng thú làm việc, đành phải về nhà.

Vừa tới nhà thì ngay lập tức thấy Nam Nguyệt đang mặc một bồ đồ ở nhà có họa tiết hoạt hình với một kiểu búi tóc đơn giản. Đúng lúc cô đang dọn thức ăn lên bàn.

Dáng vẻ thường ngày của cô, thực sự là vừa dịu dàng lại còn đáng yêu. Khiến cho Cung Bắc Thần cảm thấy có chút mơ hồ. Rốt cuộc người này có phải là người phụ nữ đã quyến rũ anh trong văn phòng công ty hay không.

“Anh về rồi à, anh rửa tay đi rồi dùng bữa.”

Cung Bắc Thần vẫn giả vờ là người mù như cũ, ngồi trước bàn ăn.

Nam Nguyệt nấu ăn đổ mồ hôi đầm đìa. Cô không ngồi trước bàn ăn mà cởϊ áσ ngực qua lớp quần áo mặc ở nhà. Trước tiên cô cởi khuy áo của áo ngực, sau đó tuột dây áo khỏi vai, rồi kéo áo ngực từ dưới ra ngoài!

Thao tác liền mạch!

Cô lại còn vô tình đứng trước mặt Cung Bắc Thần!

Cung Bắc Thần nhìn mà choáng váng.

Nam Nguyệt cuối cùng cũng được thoải mái thoát khỏi những ràng buộc. Cô thở dài một hơi, lúc này mới ngồi xuống trước bàn ăn.

Quần áo ở nhà của cô rất mỏng, thậm chí nó còn đôi chút xuyên thấu. Đặc biệt là vị trí ngồi của cô ấy còn là dưới ánh đèn. Sau khi cởi áσ ɭóŧ…

Cảnh xuân bên trong thoát ẩn thoát hiện, quả đúng là mỹ vị nhân gian. So với đêm cô không có mảnh vải che thân thì còn có sức hút hơn. Yết hầu của Cung Bắc Thần chuyển động liên tục để nuốt nước bọt. Anh bắt đầu giả vờ ăn.

“Cô làm công việc gì?”

“Hả?”

Lúc đầu Nam Nguyệt có chút bất ngờ, sau đó cô nhẹ nhàng đáp lại.

“Tôi đang làm việc tại tập đoàn BC, là một thư ký trong ban thư ký. Hiện tại đang làm thư ký cho Tổng giám đốc tập đoàn.”

“Sao cô lại muốn làm thư ký?”

Nam Nguyệt nhún vai,

“Thực ra là tôi học hội họa, nhưng sau khi tốt nghiệp thì không tìm được việc. Sau đó thì tinh cờ vào làm việc tại văn phòng thư ký tập đoàn BC. Vì đồng tiền mà bị ép, tôi không thể làm gì khác, công việc này vẫn tốt hơn là không có.”

Nam Nguyệt thoáng nhìn thời gian, rồi bắt đầu ăn cơm một cách ngấu nghiến,

“Không nói nữa, tối nay tôi còn phải ra ngoài bày hàng đấy! Chén đũa anh cứ để ở đây đợi tôi về dọn dẹp!”

Nói xong Nam Nguyệt ngay lập tức lấy đồ đạc rồi rời đi.

Bày hàng sao?

Từ ngữ này trong ấn tượng của Cung Bắc Thần rất xa lạ. Do đó anh đã lập tức đi theo sau.

Nam Nguyệt đi tới bên ngoài của một trung tâm thương mại. Đặt lên một chiếc ghế nhỏ, xếp giá vẽ và khung tranh, rồi bắt đầu làm việc.

Đang là khoảng thời gian sau bữa tối, quảng trường bên này trung tâm thương mại có rất nhiều người, cũng có không ít các quầy hàng.

Chẳng bao lâu sau, ngay lập tức có người ngồi trước quầy hàng của Nam Nguyệt.

“Trong bao lâu thì có thể vẽ xong?”

“Chỉ 5 phút, rất nhanh thôi.”

Cung Bắc Thần đứng cách đó không xa nhìn thấy Nam Nguyệt đang ngồi trước giá vẽ và nghiêm túc vẽ chân dung cho người khác.”

Hai mươi tệ cho một bức.

Thỉnh thoảng cô hất nhẹ tóc một cái, đôi lúc còn mím môi cười, một lúc lại ngẩng đầu nhìn khách hàng, rồi lại cúi đầu xuống vẽ nghiêm túc một lát. Dường như cô đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Thời gian trôi qua yên tĩnh.

Cung Bắc Thần nhìn vào người phụ nữ này, không thể ngừng nghĩ về đâu mới là con người thật sự của cô ấy?

Hơn mười giờ Nam Nguyệt mới trở về nhà, vừa bước tới cửa liền xua tay, rồi lại không ngừng dọn dẹp bát đũa. Có thể thấy rõ là cô đang rất mệt.

“Công việc kinh doanh của tôi hôm nay cũng không tồi đâu, tôi đã kiếm được bốn trăm ba mươi tám đồng.”

Cô hớn hở báo cáo với Cung Bắc Thần về chiến tích của bản thân.

Bốn trăm ba mươi tám tệ, hai mươi tệ một bức, có lẽ là đã có người trả giá. Cô đã vẽ tranh chân dung cho ít nhất hai mươi hai người.

“Có điều là muỗi nhiều quá, tôi đã bị chúng chích rất nhiều luôn.” Nam Nguyệt phàn nàn, rồi đi lấy tinh dầu xức.

“Nhưng xét theo góc độ nào đó thì rất xứng đáng.”

“Kiếm được nhiều tiền như vậy để làm gì?”

“Mua nhà mà.”

Hai người buổi tối vẫn ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Nam Nguyệt nghĩ rằng cũng đã lâu rồi cô chưa đến bệnh viện, cô liền đi đến bệnh viện thăm Nam Dao.

Bởi vì thỉnh thoảng Nam Dao sẽ phải nhập viện, cũng chính vì thế mà Nam Xuân không đi làm mà dành thời gian chăm sóc cho cô ấy.

Nam Dao ngồi trên giường bệnh chơi game,

“Mẹ, rốt cuộc chị ta đã kết hôn với người như nào vậy?”

“Mẹ cũng không rõ, cũng chưa từng nhìn qua.” Nam Xuân đang gọt táo.

“Có thể đưa ra một triệu làm tiền sính lễ, có vẻ khá là giàu có đấy nhỉ?” Nam Dao phỏng đoán.

“Có lẽ là thế.”

Hai người đang bàn tán thì có một người đi vào. Nam Xuân ngước nhìn thì nhận ra đây là một người phụ nữ xa lạ, cô ta mặc đồ tao nhã và lịch sự.

“Cô tìm ai?”

“Xin hỏi Nam Dao có ở đây không?”

“Là tôi.” Nam Ngọc tò mò quan sát kỹ lưỡng người phụ nữ này. Quần áo của thương hiệu Chanel, túi xách của Gucci, còn có trang sức của Cartier. Nhìn một cái thì có thể thấy là người có tiền.

Nhưng cô không biết đến nhân vật này.

“Trước tiên tôi sẽ giới thiệu sơ qua về bản thân. Tôi là Hoắc Nhã, vợ chưa cưới của Bùi Trí Dũng.”

Nam Dao và Nam Xuân ngơ ngác nhìn nhau. Chắc chắn là họ có quen biết Bùi Trí Dũng, khi Nam Nguyệt và Bùi Trí Dũng đang hẹn hò. Bùi Trí Dũng không ít lần đến nhà họ để phụ giúp.

Chỉ là Bùi Trí Dũng nhanh như vậy đã có hôn thê, thật sự là khiến họ rất khó tin.

Bầu không khí lúc cực kỳ khó xử.

Hoắc Nhã đã đặt một bó hoa lớn bên cạnh giường bệnh, sau đó đưa cho Nam Ngọc một chiếc túi xách.

“Tôi thường nghe Trí Dũng nói về cô, vừa thông minh lại còn xinh đẹp. Anh ấy quả thật là nói không sai, hãy xem cái này như là quà gặp mặt.”

Nam Dao liếc nhìn thương hiệu của chiếc túi xách, là Bulgari!

Hành động kiểu này cũng quá là phô trương rồi phải không?

“Cô… có chuyện gì sao?”

“Tôi biết Nam Nguyệt và Trí Dũng đã hẹn hò trong bốn năm. Tôi cũng quen Nam Nguyệt, nhưng sau khi chia tay thì vẫn là bạn. Nam Nguyệt đã kết hôn, Bùi Trí Dũng cũng sắp kết hôn với tôi. Sau này hai người họ coi nhau như anh em là được.”

“Điều đó là hiển nhiên rồi, sao có thể coi là kẻ thù được.”

Nam Xuân thấy người phụ nữ này có khí chất như vậy cũng không dám đắc tội.

“Tôi… lần trước đã gặp chồng Nam Nguyệt rồi. Anh ta cũng làm trong ngành sản xuất ô tô. Cửa hàng của Hoắc gia cũng rất muốn gặp anh ta qua lễ cưới, để mọi người có dịp làm quen. Dì, chắc chắn phải nói Nam Nguyệt tham dự lễ cưới của tôi đấy nhé?”

Nam Xuân và Nam Dao nhìn nhau, ngành công nghiệp sản xuất ô tô, cửa hàng Hoắc gia?

“Con gái tôi sẽ đến đó.”

“Cảm ơn dì.”

Nam Xuân dừng lại rồi tiếp tục nói,

“Chồng của Nam Nguyệt có phải rất giàu có không?”

Hoắc Nhã tỏ ra ngạc nhiên nói,

"Mọi người không biết sao? Anh ấy là trong ngành sản xuất ô tô, là thương hiệu KG, có tiềm năng rất lớn, ít nhất cũng phải có giá trị tài sản lên tỷ đồng chứ."

"Thật sao? Tỷ đồng?"

Hắc Nhã lôi ra một tấm thiệp mời từ trong túi,

"Dì và Dao Dao cũng đến tham dự nha, uống một ly rượu mừng."

"Được, được, chắc chắn phải đi đó."

Nam Ngọc nhìn Hoắc Nhã mừng rỡ nói,

"Thế em nên gọi chị là chị dâu hay là chị nhỉ?"

"Tùy em."

"Em gọi chị là chị nhé, gọi chị thân mật hơn. Chị, mình kết bạn WeChat nhé?"

Sau khi hai người đã kết bạn WeChat, Hoắc Nhã rời đi.

Ngay khi Hoắc Nhã rời đi, Nam Nguyệt cũng đến.

Cô nhìn thấy ngay những bông hoa trên bàn đầu giường và chiếc vòng tay Nam Dao đang cầm.

"Người đến là ai?"

"Con đây rồi, Nguyệt Nguyệt! Con lấy chồng giàu rồi mà không nói với ta à? Làm sao vậy? Con sợ ta sẽ làm phiền con hả?"

Nam Xuân ngay từ đầu đã la mắng Nam Nguyệt dữ dội.