Nam Nguyệt bị dọa đến giật mình.
Sau đó, cô bình tĩnh ăn cơm, không nói gì.
Cung Bắc Thần đột nhiên hừ lạnh một tiếng, “Không trách đồng nghiệp của cô lại nghi ngờ cô cạnh tranh vị trí trợ lý của tôi, là có ý đồ riêng.”
Nam Nguyệt hướng mắt nhìn về phía Cung Bắc Thần.
Cung Bắc Thần cũng lạnh lùng nhìn cô, “Cô thực sự đáng để người khác nghĩ xấu.”
Nam Nguyệt không còn im lặng nữa.
“Cung Tổng, ý của anh là gì?”
Cung Bắc Thần vừa ăn cơm, vừa thản nhiên nói.
“Ở nơi bẩn thỉu như vậy, nhảy những loại vũ đạo đó, cô nghĩ người khác sẽ nghĩ gì về cô? Đây không phải lần đầu tiên cô đến đó, phải không, Nam Nguyệt?”
Một ngọn lửa bắt đầu bùng lên trong l*иg ngực của Nam Nguyệt.
“Đúng, tôi thực sự không phải lần đầu tiên đến đó.” Nam Nguyệt cũng bình tĩnh ăn cơm.
Giống như thể đang nói về một chuyện rất bình thường.
Cung Bắc Thần thấy cô bình tĩnh như vậy, càng thêm tức giận không có chỗ phát tiết.
“Sau này không được phép đến đó nữa.” Cung Bắc Thần lại nhấn mạnh.
Đôi khi anh thực sự không hiểu nổi Nam Nguyệt.
Khi ở trước mặt “Cố Bắc Thần”, cô ấy tinh nghịch đáng yêu, nhưng khi ở trước mặt “Cung Bắc Thần”, cô ấy lại hết sức lạnh lùng.
Bây giờ lại giống như một người trưởng thành, từng trải qua rất nhiều chuyện.
Đôi khi anh thực sự không biết đâu mới là con người thật của cô.
“Tôi không làm ảnh hưởng đến công việc của mình, tôi sử dụng thời gian cá nhân sau giờ làm việc, Cung Tổng có phải quản quá nhiều chuyện rồi không?”
Cung Bắc Thần càng thêm tức giận.
“Ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty!”
“Tôi không nghĩ vậy! Đi nhảy ở quán bar thì ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty sao?”
“Đúng vậy!”
Nam Nguyệt đột ngột đứng dậy, “Tôi sống đàng hoàng, kiếm từng đồng tiền sạch sẽ, tôi không lên giường với đàn ông, không để đàn ông lợi dụng, tôi trong sạch! Sao lại ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty được!”
“Thế còn tối qua thì sao?”
Cô cắn môi, “Tối qua là một sự cố. Tôi đi thay người khác, chị Thiến Thiến phải vào viện vì mẹ chị ấy bị ung thư, mẹ chị ấy cần tiền để được cứu!
Nếu không phải bất đắc dĩ, ai muốn đi quán bar khoe khoang lẳиɠ ɭơ, phải tiếp rượu, cười giả tạo! Mạo hiểm bị người khác quấy rối!”
Nam Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy, người sinh ra đã ngậm thìa vàng như anh đương nhiên sẽ nói, tại sao không đổi sang một công việc đàng hoàng hơn? Đổi sang công việc đàng hoàng thì không kiếm được nhiều tiền như vậy!”
Cung Bắc Thần giữ im lặng.
"Tôi từng nhảy múa, theo vũ đoàn tham gia biểu diễn thương mại, đôi khi trang phục cũng rất hở hang, phải rất cẩn thận.
Anh nghĩ tôi không muốn tìm một công việc kiếm tiền đàng hoàng sao? Nhưng không có! Tôi không làm, thì làm sao nuôi sống bản thân, làm sao đi học, làm sao nuôi mẹ, nuôi em gái!"
Nước mắt lấp lánh trong mắt Nam Nguyệt, cô cố gắng lau đi để không rơi xuống.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc cố gắng kiếm tiền là điều đáng xấu hổ, cũng không nghĩ rằng việc cố gắng kiếm tiền là làm tổn hại danh tiếng!”
Cung Bắc Thần cảm thấy như có cái gì đó đang đâm vào trong lòng mình.
Hóa ra cô ấy đi nhảy múa, vẽ tranh, tất cả đều vì cuộc sống, không, là để sinh tồn.
Có lẽ cô ấy thậm chí không thể gọi là đang sống đúng nghĩa.
Nam Nguyệt thấy Cung Bắc Thần không nói gì, nhận ra mình có chút quá khích.
“Xin lỗi, Cung Tổng, tôi không nên nói chuyện với anh như vậy!”
Nam Nguyệt cúi đầu thật sâu, “Tất cả là lỗi của tôi, xin anh đừng sa thải tôi!”
Cung Bắc Thần quay đầu nhìn cô, cười nhẹ.
Dáng vẻ hèn mọn này với sự mãnh liệt vừa rồi chứ như thể là hai người vậy.
Anh thực sự không hiểu nổi, cô rốt cuộc đây là loại người phụ nữ như thế nào.
“Cung Tổng, tôi thực sự cần công việc này, xin anh đừng sa thải tôi.”
“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Cung Bắc Thần lạnh lùng nói.
Nam Nguyệt lúc này mới run rẩy ngồi xuống, nhìn Cung Bắc Thần.
Anh vẫn không biểu lộ cảm xúc, không khác gì bình thường.
“Giám đốc Cung, anh sẽ không sa thải tôi đúng chứ?”
“Nếu cô nói thêm một câu nữa, thì chưa chắc đâu.”
Nam Nguyệt vội vàng im lặng.
Sau khi ăn xong, Cung Bắc Thần đi vào thư phòng.
Nam Nguyệt lại có chút lo lắng, cô phải về nhà, cả đêm không về, chắc chắn anh nhà ở nhà sẽ rất lo lắng.
Cô cầm điện thoại gọi cho “Cố Bắc Thần”.
Điện thoại kết nối.
Phía sau vang lên tiếng chuông điện thoại.
Người giúp việc cầm điện thoại đi thẳng lên lầu, gõ cửa thư phòng.
“Thưa cậu, điện thoại của cậu đang reo.”
Nam Nguyệt liếc nhìn lên lầu.
Cung Bắc Thần nhìn thấy Nam Nguyệt gọi đến, cũng giật mình.
Người giúp việc cứ thế cầm điện thoại đang reo đi ngang qua Nam Nguyệt?
Anh cố tình ngắt máy.
Nam Nguyệt lại gọi lại.
Lúc này Cung Bắc Thần mới nghe máy, “Nam Nguyệt, sao tối qua em không về?”
“Em gặp chút chuyện, lát nữa về nhà em sẽ nói với anh, đừng lo nha, anh có ở nhà không? Nếu ở nhà thì đợi em, em sẽ về ngay.”
Nam Nguyệt nói đơn giản rồi chạy lên lầu gõ cửa.
“Cung Tổng.”
Cung Bắc Thần ngồi vững như bàn thạch, nhưng thực ra trong lòng có chút hoảng.
Anh cảm thấy mình sắp bị phân liệt nhân cách rồi.
“Tôi có thể về nhà được không?”
“Bây giờ là giờ làm việc.”
“Hả?” Nam Nguyệt mặt đầy khó xử, “Tôi bị thương, có thể xin nghỉ không?”
Cung Bắc Thần liếc mắt nhìn cô, “Trừ lương.”
Nam Nguyệt bĩu môi, trừ thì trừ.
“Được, vậy tôi đi trước, Cung Tổng.”
“Đợi đã.” Cung Bắc Thần lại gọi Nam Nguyệt.
“Còn chuyện gì nữa, Tổng giám đốc Cung?”
“Tôi đã cứu cô, cô định cảm ơn tôi thế nào?”
Mắt Nam Nguyệt đảo qua đảo lại, “Hay là tôi mời ngài ăn cơm?”
Cung Bắc Thần vừa định mở miệng.
“Bữa cơm tôi có thể mời, chắc anh cũng không muốn ăn.”
Phải, trực tiếp chặn họng người khác luôn.
“Hay là anh đến nhà tôi, tôi nấu cơm cho anh, tôi và chồng tôi cùng cảm ơn anh.”
Mặt Cung Bắc Thần lập tức tối sầm lại.
Vậy lúc đó có phải chẻ anh ra làm đôi không?
“Không đi.”
“Cũng đúng, nhà chúng tôi khá nhỏ.”
Không chiêu đãi nổi vị thần lớn như ngài!
“Biến đi.”
Nam Nguyệt nhanh chóng bước ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước ra mới nhận ra, biệt thự này lớn như vậy, lại còn hoành tráng.
“Quả nhiên là giàu thật.”
Cung Bắc Thần uống hai ngụm trà, mới nhớ ra, trong điện thoại, Nam Nguyệt nói anh ở nhà đợi cô.
Anh đau đầu như muốn vỡ ra, những ngày như thế này bao giờ mới kết thúc?
Anh vội vàng đứng dậy, thay quần áo, lên xe và thúc giục tài xế lái nhanh hơn.
Kết quả là bị kẹt xe.
Cung Bắc Thần thò đầu ra ngoài cửa sổ, phát hiện Nam Nguyệt vừa xuống taxi, có lẽ cũng vì kẹt xe nên cô xuống xe trước.
Anh cũng nhanh chóng xuống xe.
Chạy như điên.
Tài xế nhìn mà há hốc mồm.
Cung Bắc Thần vốn là người điềm tĩnh, lần này lại chạy như vậy, quả thật là lần đầu tiên.
Quả nhiên, người có vợ đúng là khác quá.
Cung Bắc Thần phải về nhà trước khi Nam Nguyệt về, nên anh trực tiếp leo qua tường khu dân cư.
Rồi lại chạy như điên.
Nam Nguyệt nhìn điện thoại, cảm giác như có thứ gì đó như đang “bay vào" trong hành lang.
“Vừa rồi là cái gì vậy?”
Cung Bắc Thần kịp về nhà trước khi Nam Nguyệt về, anh nhanh chóng vào nhà trước.
Hero nghiêng đầu nhìn anh, mặt đầy dấu hỏi.
Tiếng mở cửa vang lên.
Nam Nguyệt bước vào và thấy anh, “Sao mặt anh lại đổ đầy mồ hôi thế?”.