Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Tình Hôn Gái Em Phải Làm Sao

Chương 58

« Chương TrướcChương Tiếp »
– Series : Tụ tập, ăn chơi, đàn đúm, bla bla… :

* Những ngày đầu…

Sau khi đưa gái về, thì em cũng lên xe về luôn. Dọc đường đi còn nhắn tin với gái nữa, gái dặn em đủ thứ việc luôn. Nào là : Phải ngoan, nghe lời bố mẹ, ít đi chơi, ở nhà làm việc nhà, bla bla…

Em thì cứ “ừm” với “ok” loạn lên cho gái yên tâm. Mà gái hình như cũng hiểu ra hay sao ấy, nên từ hôm đấy gái suốt ngày nhắn tin, skype với em

Nhiều khi em có hỏi :

Em : Em không làm gì à, mà sao nhắn tin, skype với anh suốt thế @@! ?

Gái : Có chứ, em dọn dẹp nhà cửa xong hết rồi mới gọi cho anh mà.

Gái nói thế làm em cũng chẳng dám hỏi han gì thêm, hỏi nhiều thì gái lại bảo :

Gái : Anh không thích nói chuyện với em à ?

Đấy, cứ như thế. Khi nào mà em không đi chơi với đám bạn, thì sẽ ở nhà skype với gái, còn nếu mà đi chơi với đám bạn, thì em với gái sẽ nhắn tin bằng điện thoại. Nhiều khi bọn bạn em nó còn bảo…

Quang : Mày đi chơi với bọn tao hay với cái điện thoại thế ?

Những lúc đấy em chỉ biết cười trừ, rồi nhắn tin bảo gái là đang đi chơi với bạn, tí về nhắn tin sau

Phần đầu lan man thế là để các thím biết tình hình của em với gái, trong thời gian em ở ngoài HN thôi. Còn giờ thì quay lại chủ đề chính : “Ăn chơi, nhảy múa” của em nhé =))

—–

Daddy : Con đã đưa Trang về đến nhà chưa Hoàng ?

Đang trên đường về thì bố em gọi cho em…

Em : Dạ rồi, con đang về đây ạ.

Daddy : Ừm, thế thôi được rồi.

Nói rồi bố em tắt máy, chắc đang trên công ty. Về đến nhà phải đi ngủ cái đã…

Tại sáng nay chưa ngủ được mấy, thì đã dậy để đưa Trang về rồi, lên phòng giờ nhìn thấy cái giường của em cứ chán chán kiểu gì ấy. Nghĩ thế nào lại đi sang phòng Trang, vừa mở cửa ra là mùi hương quen thuộc chạy thẳng lên mũi, nhìn cảnh vật xung quanh phòng mà cứ thấy nhớ Trang, các thím chắc cũng hiểu cảm giác của em chứ

Buồn buồn mém khóc, cơ mà buồn ngủ quá nên em lăn ra giường phòng Trang ngủ luôn, cảm giác khác xa với phòng em luôn các thím ạ, cho dù là phòng này em cũng ngủ chán chê từ lúc Trang chưa đến rồi. Nói chung là mùi ga giường, gối đầu, gối ôm… vẫn còn lưu lại mùi của Trang, thế là em nằm ôm cái gối ngủ ngon lành

Đm thím nào nghĩ bậy, nghĩ xấu cho em, thì sẽ bị vô sinh nhé, chỉ là em nhớ gái quá thôi. Chứ méo có bị biếи ŧɦái nha !

Nằm ngủ đến mãi tận quá trưa mới dậy, dậy cái là chạy thẳng xuống bếp mò cái ăn luôn, theo thói quen mọi khi các thím ạ, cơ mà em quên là em ở nhà một mình, nên xuống đến nơi thì chẳng có gì, đói vỡ mồm, đúng là xa gái ra khổ thật…

Lại ôm cái bụng chạy lên phòng, vớ lấy cái điện thoại thì thấy có tin nhắn của gái.

Gái : Anh về đến nhà chưa ?

Gái : Anh ăn cơm rồi ngủ trưa đi nhé, đừng có ngồi máy tính nữa.

Gái nhắn cho em 2 tin các thím ợ, quên mất nãy về chưa nhắn tin cho gái.

Em : Anh về rồi, mà đi ngủ luôn nên quên chưa nhắn tin cho em, đói quá trời đói này =.=”

Rep luôn nội dung hai tin kia…

Gái : Ặc, anh ngủ suốt thế, không thèm ăn trưa luôn à ?. Hơn 1h rồi đấy, đúng là để anh ở riêng không yên tâm được !.

Vãi gái nhắn có một tin mà làm cả một đoạn dài @@!

Em : Hề hề, tại ôm em nên ngủ ngon quá mãi mới dậy được :3.

Gái : Ôm em nào, lý do gì đấy ?

Em : À, đợi tí anh tìm cái gì nấu ăn đã nha, đói quá :v

Em lái qua vấn đề ăn uống ngay, nãy ôm gối ngủ ở phòng gái nên ngủ ngon quá các thím ạ, thiếu chút nữa là em mơ thấy gái luôn rồi =))

Đi nấu nồi mì ăn tạm đã, giải quyết vấn đề bụng dạ xong em nhắn tin tiếp cho gái.

Em : Anh đây, không ngờ anh cũng nấu ăn ngon quá trời :3

Gái : Hơ, có người tự sướиɠ kia.

Em : Hề hề, anh đang luyện để sau này em có đi vắng thì còn nấu cho con ăn nữa.

Gái : Ai thèm…

Em : Biết đâu đấy :v

Gái : À mà, nãy anh ôm em nào ??

Vãi gái lại lái vấn đề về con đường ban nãy =)))

Em : Ôm em, chính em chứ em nào, nghĩ linh tinh hầy.

Gái : Em ở dưới này, anh ở trên đó, thì anh ôm em kiểu gì ??

Em : Thì ngủ mơ, thấy đang ôm em ngủ, được chưa -.-

Gái : Hahahaa, Hoàng ngủ mơ thấy em xong ôm em ngủ, haha.

Em : Ờ thì sao @@!

Gái : Ngượng chưa kia, ngủ mơ thấy em cơ mà, haha.

Em : Chứ chẳng nhẽ anh ngủ mơ đang ôm đứa khác à, mà thôi, chuyển chủ đề đi.

Gái : Ngủ mơ đứa khác tôi mà biết thì liệu nha !

Gái ghê gớm quá các thím ạ, à mà quên mất lại lan man sang vấn đề giữa em và gái rồi

—–

Đến tầm chiều hôm đấy, hình như tụi bạn nó đánh hơi ra việc hiện giờ em ở một mình hay sao á, mà tụi nó gọi em luôn…

Thăng : Ê con chó, qua bên quán cf đi.

Em : Ờ, đợi bố tí

Nói xong em đang định tắt máy thì nó bồi thêm câu…

Thăng : Tiện đường đi qua thì đón Quỳnh luôn nhé.

Em : Wtf ?

Em : Sao lại là tao, mà đón Quỳnh thì liên quan gì tao ?

Thăng : Đm, bàn chuyện đi chơi của nhóm chứ sao, mày bị ngu à ?

Em : Thôi, mày qua đón đi.

Nói rồi em tắt máy luôn, còn câu giờ nữa không khéo nó kì kèo em lại siêu lòng

Đến nơi thì thấy tụi bạn đông đủ cả rồi, còn thiếu mỗi thằng Thăng, à cả Quỳnh nữa. Thế là chắc nó đi đón Quỳnh giúp em rồi…

Em : Mà hôm nay hội họp bàn chuyện gì vậy tụi mày ? – Em hỏi tụi bạn.

Bằng : Thì lên lịch đi chơi, rồi còn du lịch nữa chứ.

Em : Ờ, tao quên mất, hehe.

Quang : Mày thì nhớ cái éo gì, gái gái suốt ngày, nghỉ hè về chơi mà suốt ngày ru rú trong nhà.

Em : Thì giờ anh lại dành thời gian cho các cưng đây. Sao thế, gen à, hehe ?

Quang : Cc.

Đù má tụi nó, lúc chúng nó gài em thì sao chúng nó không nghĩ gì nhỉ, cái lần chúng nó gọi gấu xong còn gọi thêm một mình em đi xem ấy, em là em thù dai lắm nhé

Ngồi chém gió luyên thêm tí nữa thì thằng Thăng với Quỳnh cũng tới, nhìn vẻ mặt hai người cũng bình thường, nên em đoán là không sao hết.

Thăng : Giờ sao ?

Em : Gì mà nhìn tao ?

Thăng : Rảnh chưa con ?

Em : Rảnh cái gì @@?

Thăng : Đm rảnh để đi chơi với bọn bố chưa ?

Em : Thì tao vẫn rảnh mà, m ngu à ?

Thăng : Rồi rồi, từ giờ bố gọi mà kêu bận thì chết với bố nhé !

Vcl thằng bạn nó gài em các thím ạ, thế này thì em hết lý do từ chối mấy vụ sắp tới rồi, nhìn mặt nó nguy hiểm lắm @@

Nói xàm xàm thêm tí nữa thì vào vấn đề chính, chủ yếu là mấy vụ đi chơi, xem film, ăn uống sắp tới thôi.

À còn vấn đề chính là du lịch…

Hôm đấy bọn em dự kiến là :

Sẽ đi Cát Bà 3 ngày 2 đêm, có nhóm tụi em với hai vị phụ huynh nữa thôi, vậy tính ra là có 8 người các thím ạ. Tóm tắt là như thế, rồi để sau này em kể chi tiết lại cho các thím nghe sau.

Bàn bạc, nói chuyện chém gió xong xuôi thì giải tán, ai về nhà đấy. Và em thì được tml giao nhiệm vụ đưa Quỳnh về, vl thật. Không biết nó vô tình hay cố ý nữa…

Thăng : Ê Hoàng, mày tiện đường thì đưa Quỳnh về luôn nha. Mẹ tao gọi có việc ở nhà nè.

Em : Ừ ờ, thế đi đi.

Thế là em lại có trách nhiệm đưa bạn Quỳnh về tận nhà. Tụi nó về hết rồi em mới ra lấy xe về, Quỳnh thì cứ đi sau em chẳng nói gì cả, cứ im lặng ấy. Cả lúc ngồi lên xe em cũng im ỉm, không nói ngồi vững chưa nữa, chẳng nhẽ em lại phóng mẹ đi luôn cho ngã ngửa ra sau =…=”

Có gì thì nói chứ em ghét cái kiểu im ỉm này lắm, khung khí ngột ngạt vô cùng…

Em : Quỳnh ngồi chắc chưa ?

Quỳnh : Rồi, Hoàng đi đi.

Trên đường về có một đoạn thôi, cơ mà em thấy nó dài vô kể. Em ít khi đèo con gái lắm, cơ mà lần nào đèo gái thì cũng nói chuyện, chứ không có kiểu im lặng đâu, như thế khác méo gì mình đi một mình đâu nào. Cả quãng đường chẳng nói với nhau câu gì cả, đến lúc về đến nhà Quỳnh…

Quỳnh : Hoàng vào nhà tớ chơi tí rồi về?

Em : À thôi, hay để hôm khác nhá, giờ tớ về nhà có việc mất rồi.

Cả quãng đường chẳng nói gì, giờ lại kêu em vô nhà ngồi chơi, vãi ạ. Cơ mà Quỳnh chơi câu sau thâm quá…

Quỳnh : Giờ thì nhà Hoàng có việc gì, còn sớm mà đã phải nấu cơm đâu ?

Em : À ừm… thì hôm nay nhà tớ có khách ấy mà.

Em : Nên tớ phải về dọn dẹp, còn đón khách… khách của bố mẹ tớ @@!

Em bịa bừa một lý do, chứ chẳng nhẽ vừa mới xa gái chưa được 12h, mà đã vào nhà Quỳnh chơi ngay rồi à, không ổn, thiện tai… thiện tai. Quỳnh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.

Quỳnh : Ừm, thế Hoàng về đi không muoojn…

Em : Ừm, tớ về đây, bb @@!

Nói rồi em đi luôn, giờ trời còn sớm, lượn qua quán net ngồi chút rồi về :v

Gần 6h em mới vác mặt về nhà, mọi hôm là tầm này em với gái đang nấu bữa tối rồi đấy, cơ mà thấy hôm nay trống vắng quá, cả cái nhà mà có mỗi mình em, tự nhiên thấy buồn buồn rồi nhớ đến gái, mới xa nhau lúc sáng mà…

Đến tầm 6h30 thì bố mẹ em về, em thì đang nằm vật vã xem TV ở phòng khách, thấy thế mẹ em hỏi ngay.

Mommy : Hoàng nấu cơm chưa con?

Em : Dạ… chưa – Em trả lời như thằng hết hơi.

Mommy : Haiz, biết ngay mà. Mày chẳng được cái tích sự gì, chỉ ăn mới chơi là giỏi !

Em buồn quá trời buồn, nghe mẹ em nói thế em cũng chẳng buồn ngồi dậy nữa…

Mà mẹ em đi lên phòng thay đồ, rồi xuống làm cơm luôn, đôi lúc thấy mẹ em khổ quá trời, đi làm về mệt lại còn phải nấu cơm nữa, nhưng khổ nỗi cơm em nấu dở òm nên em không dám nấu, có gái thì đỡ rồi.

Lúc ăn cơm mẹ em lại làm một bài ca nữa…

Mommy : Có bé Trang ở đây vui thật, mà giờ con bé về rồi.

Em : Dạ.

Mommy : Mày nhìn Trang mà học hỏi đi, con gái người ta thì giỏi giang, đảm đang, con mình thì…

Em : Con là con trai mà mẹ @@!

Mommy : Con trai thì mày được phép lười hả con ?

Em : Eo…

Mommy : Gặp phải đứa như mày, đúng là làm khổ con người ta ra.

Em : Èo…

Buồn thật chứ, huhu. Nhưng ít ra mẹ em cũng công nhận mối quan hệ của em và gái, hề hề.

Cơ mà sau những ngày gái về, cứ đến bữa ăn tối là em lại được nghe bản trường cả của mẹ em. Đúng là thiếu vắng hình bóng của gái làm em khổ quá mà…

Nhiều lúc mang ra kể với gái, để đỡ thấy tủi thì gái lại còn nói em thêm nữa.

Gái : Hừm, anh lười thế. Bác gái đi làm cả ngày về mệt mỏi, mà anh lại còn để bác phải nấu cơm nữa ?.

Gái : Anh thì ở nhà chơi, không biết giúp à ?

Em : Nhưng anh có biết nấu cơm đâu @@!

Gái : Không lý do linh tinh, thế mấy lần trước anh phụ em nấu cơm bữa thì là cái gì ?

Em : Ơ, nhưng mà anh nấu dở lắm, với cả biết nấu mấy món phụ thôi.

Gái : Em không cần biết, nấu dở thì tập dần dần sẽ biết, từ mai anh làm đi.

Gái : Mai em sẽ hỏi bác gái, anh mà để bác phải nấu bữa tối thì biết tay em nhé !

Em : Ohmmmm…

Vãi thật, giờ gái lại dọa em nữa trời ơi. Cơ mà tập dần đi cũng được, huhu.

Và y như rằng ngay hôm sau, đến đúng 6h kém gái gọi điện thoại cho em và bắt em đi nấu cơm. Để đến lúc bố mẹ em đi làm về thì cơm, canh, thức ăn đã được chuẩn bị sẵn cả rồi…

Mommy : Hơ, mấy hôm nọ mới nhắc nhở tí mà nó đã thay đổi ngay rồi à?

Bố em thì cười cười, còn em thì lặng thinh không hó he câu gì, chỉ cắm cúi mà ăn cho lẹ rồi té. Cơ bản là em vẫn chưa tự tin vào trình độ nấu nướng của mình lắm.

Mommy : Chưa ngon lắm, hơi mặn, mà không sao, tập dần đi cho quen…!

Và đến lúc em đang ngồi phòng khách xem TV cùng bố em, thì mẹ em lại đi ra, chuyện gì nữa đây trời…

Mommy : Hiểu rồi, hóa ra là có bé Trang nên thằng Hoàng nó chăm đột xuất.

Em : Ơ, là sao ạ @@!

Mommy : Trang nó vừa gọi điện cho mẹ hỏi xem ai nấu bữa tối.

Mommy : Mẹ bảo là mày, xong nó hỏi mấy việc linh tinh nữa rồi tắt máy.

Mommy : Thế có đúng không ?

Em : Ớ, đâu… đâu có, tại… tự nhiên con thích nấu đấy chứ.

Daddy : Bố mẹ nó nhờ cũng còn khó, thế mà bạn gái nó thì bảo cái được ngay…

Daddy : Haiz, mày dại hơn bố rồi con ơi !!

Nói xong bố em với mẹ em thì phá lên cười, còn em thì cúi gằm cả mặt xuống, ngượng quá các thím ơi =.=”

Em tưởng gái chỉ nói chơi chơi việc gọi cho mẹ em, ai ngờ gái làm thật đấy

—–

Về chuyến du lịch thì bọn em lên kế hoạch cả rồi, phụ huynh cũng ok rồi, chỉ chờ đến ngày xuất phát thôi.

Trước hôm đi thì tụi nó lại hò nhau tụ tập ăn uống một buổi, rồi đi hát hò linh tinh…

Thăng : Ê cu, tí mày qua đón Quỳnh sang quán nha.

Em : Vãi, sao đón Quỳnh là tao hoài vậy ?

Thăng : Thì từ nhà mày sang quán tiện đường đón Quỳnh luôn chứ sao !

Em : Mày thừa biết là tao với Quỳnh như nào rồi mà, với cả tao cũng có n.y rồi, sao đưa đón suốt được ?

Thăng : Ôi dồi, thế ct rồi thì làm bạn đéo được à ? Quỳnh nó cũng trong nhóm chơi thân với tụi mình mà, đm do mày nghĩ linh tinh thôi.

Em : Nhưng như vậy cứ thế đéo nào ấy =.=

Thăng : Thế nào ? Làm sao ?

Thăng : Mày định tránh cả đời hả con ?

Thăng : Mà thôi, đéo nói nhiều. Tí mày qua thì đón Quỳnh cho tao, tao nói với Quỳnh là mày qua đón rồi đó.

Nói xong nó tắt máy luôn, chẳng để em kịp ú ớ gì nữa…

Thôi thì chuẩn bị thay đồ rồi đi, nó nói cũng đúng, không tránh cả đời được các thím ạ, bọn em còn chơi với nhau dài dài mà. Chỉ cần em tự nhắc mình không đi quá giới hạn bạn bè, không làm gì có lỗi với gái và Quỳnh là “ok” rồi.

Chuẩn bị xong xuôi em xuống xin bố mẹ cho đi liên hoan, bố mẹ em cũng đồng ý luôn, nhắc nhở đi đứng cẩn thận thôi, dạo này bố mẹ em cũng thoáng nữa rồi, hehe. Tiện thể qua nhà Quỳnh đón luôn, có mỗi lúc ra gặp em là cười rồi lên xe thôi, còn đâu từ lúc đó đến quán ăn là im lặng, chẳng nói với nhau câu gì.

Lúc em đến nơi thì tụi nó đủ cả rồi, chúng nó thấy em với Quỳnh đi với nhau nhưng cũng chẳng nói gì, chắc chúng nó cũng biết ý nên không trêu, chứ như cái hồi còn c2 chúng nó cứ thấy em với Quỳnh đi chung, là y như rằng gào rú loạn lên, khốn nạn vl.

Nhóm em tính cả Quỳnh nữa là vừa tròn một bàn, hợp vãi luôn. Ngồi ăn, uống nói chuyện chủ yếu là tham luận mấy vấn đề của ngày mai thôi, mà thực ra là chuẩn bị cả rồi, chỉ nói lại lần nữa cho vui thôi. Ăn uống xong xuôi rồi tụi em lại rủ nhau đi hát, đến mãi hơn 9h mới chịu giải tán để về chuẩn bị đồ đạc, ngày mai lên đường.

Suốt quãng đường còn lại Quỳnh cũng chẳng nói gì với em cả, chắc là như vậy cũng tốt. Về đến nhà, Quỳnh chào em rồi đóng cửa đi vào, mặc nhiên không nói gì thêm. Em cũng đi về luôn, để còn chuẩn bị đồ đạc, quần áo, vali mai còn đi nữa. Tại vẫn chưa chuẩn bị được gì mà, xong thì em nhắn tin chúc gái ngủ ngon nữa rồi đi ngủ. Để mai dậy sớm rồi còn đi, hihi.

—–

Sáng hôm sau dậy sớm để chuẩn bị đi, ăn sáng xong xuôi rồi nhờ bố em trở qua chỗ tập trung với tụi bạn.

Bọn em thuê một cái xe con đi cho thoải mái, ban đầu tính đi xe khách nhưng thôi. Lái xe thì cũng tự lái luôn các thím ạ, đoàn em có 8 người, nhóm em và 2 vị phụ huynh nữa. Nói chung là thoải mái lắm, 6h30 bọn em xuất phát thì 12h kém đến nơi, khách sạn thì nhị vị phụ huynh đặt chỗ trước rồi, đến nhận phòng rồi đi ăn trưa luôn.

Một cái phòng bé và một phòng lớn, bọn em 5 thằng con trai thì ở phòng lớn, còn 2 vị phụ huynh với Quỳnh thì ở phòng bé, nói là bé chứ cũng gần bằng phòng em đấy, mà phòng em thì 6 người cũng ok =)))

À quên mất chưa giới thiệu qua về nhị vị phụ huynh, một người là mẹ thằng Thăng, còn người kia là mẹ Quỳnh. Hai bác cũng thoải mái lắm, gọi là đi theo để quản, chứ tụi em muốn làm gì thì làm, ăn uống tơi bời, bia rượu cũng chỉ nhắc khéo thôi, nói chung là sướиɠ, hai bác thoải mái nên không kèm cặp như trẻ con đâu, hehe.

Lan man qua loa tình hình là thế. Ăn uống, nghỉ ngơi các kiểu rồi chiều bọn em đi tắm biển. Tắm thì bọn em thuê cái xe điện để ra bãi các thím ạ, bãi 2 hay sao ấy mà phải lên dốc.

Trước khi kể đoạn này, thì em phải xin lỗi Trang trước và tự vả vào mồm mình 3 cái, đánh vào tay mình 3 cái !

– Trang ơi, nếu em có vô tình đọc được, mà tốt nhất là đừng bao giờ em nhé, thì anh mong em tha lỗi cho anh T__T

Em cũng không muốn đâu, nhưng mà khổ lắm nó cứ đập vào mắt em. Chẳng là bọn em rủ nhau đi tắm, nên đứa nào cũng mặc đồ bơi từ trước ở nhà…

Đấy chính là nguyên nhân các thím ạ, mấy thằng bạn em thì không nói làm gì rồi, cơ mà khổ nỗi là ngay khi vừa bước ra cửa, thì đập ngay vào mắt em là… Quỳnh các thím ạ.

Mà Quỳnh của mọi ngày thì cũng bình thường thôi. Cơ mà hôm đấy, tại thời điểm đấy thì lại là một cái gì đấy ghê gớm lắm, nói thật là Quỳnh đứng trước mặt em bây giờ khác với Quỳnh ngày thường lắm lắm… và nói nhanh ra là:

Quỳnh đang đứng trước mặt em bây giờ, thì thằng méo nào nhìn vào cũng muốn đấy là gấu mình, 10 thằng thì phải đến 9 thằng có chung một suy nghĩ như vậy, và cái thằng không nằm trong số 9 thằng kia có vấn đề chắc luôn, em thề luôn !. Khốn nạn là trong em cũng hiện lên cái suy nghĩ đấy

Chưa bao giờ em thấy Quỳnh mặc đồ bơi các thím ạ, đã thế còn là loại hai mảnh nữa chứ, khốn nạn hơn nó lại mang màu đen huyền bí nữa.

Em thề là văn em dốt nên tả nó kém, chứ không thì các thím đi lấy giấy lâu rồi, các thím hãy nhắm mắt lại và hình dung nhé…

Bikini đen, da trắng, 3 vòng chuẩn luôn, chỗ cần căng thì căng, mà cần thon có thon, do em dốt văn nên các thím thông cảm, huhu.

Đến mức mà đã nhìn Quỳnh nhiều lắm rồi, nhưng mà khi Quỳnh mặc đồ bơi thì em tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau luôn ấy, bằng chứng là khi em quay sang bọn bạn, thì mặt chúng nó cũng y hệt em luôn, đứng im và cứ nhìn chằm chằm vào Quỳnh…

Thăng : Quỳnh… à ?

Bọn em đồng loạt quay sang nhìn nó rồi lại nhìn Quỳnh…

Quỳnh : Các cậu sao thế ?

Thăng : À không sao, đi… đi đi. Mà hai bác có đi không… ?

Như nhận ra sự khác lạ cùng nhau của cả đám nên nó lái sang vấn đề khác, chứ không để thêm lúc nữa thì không biết cả đám giấu mặt vào đâu, em thì bắt đầu có sự nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng ở đây rồi đấy…

Quỳnh : À mẹ tớ bảo mệt nên không đi, chắc chỉ có bác L đi thôi.

Thăng : Ừm, vậy mình xuống trước đi, mẹ tớ chắc sắp xong rồi đấy.

Cả đám đồng thanh : Ừ !

Sáu đứa cùng bước vào cái thang máy, nhưng vẫn còn rộng lắm, cơ mà em thấy nó ngột ngạt lắm các thím ạ, hình như là do có sự xuất hiện của “cô nương 2 mảnh” nên nó vậy x_x ?

Xuống sảnh mà người ta cứ nhìn Quỳnh hoài, may là có 5 đứa tụi em hộ tống nên cũng không có anh nào tiếp cận, không thì không biết sao nữa @@!

Đợi một chút thì bác L cũng xuống, lần này thì đến lượt bác cũng phải nhìn Quỳnh bằng con mắt khác luôn…

Bác L : Uầy Quỳnh, nãy bác không để ý lắm, bây giờ mới được ngắm kĩ nhé… – Nói rồi bác cười cười hơi ẩn ý chút.

Quỳnh : Dạ… dạ ?

Bác L : Này, lấy áo của bác khoác tạm vào, không thì người ta đi qua không tập trung được mất =))

Quỳnh : Ơ… dạ. Nãy cháu quên mất không cầm theo ?

Ôi trời, giá như nãy Quỳnh có khoác cái áo, hay cái gì gì đó che chắn bớt đi thì tụi em đỡ khổ rồi. May quá bác gái đến kịp, cơ mà hình như cái áo mỏng chỉ làm người ta bớt tò mò chút thôi, còn mấy anh đi qua vẫn cứ gọi là…

Đợi Quỳnh thêm 5 phút để chạy lên phòng lấy đồ, rồi cả đám cùng nhau ra bãi tắm, em thì không thích tắm lắm nên xuống một chút rồi lên trông đồ, ở đây nó không có tủ để đồ, mà có một cái bàn để đồ rồi mình tự coi thôi…

Đi tắm mà cũng không thoải mái các thím ạ, kiểu gì mà cả cái bãi 2 đấy cứ nhìn tụi em, mà đúng hơn là Quỳnh đi đâu là tụi em phải di chuyển theo đấy các thím ạ, người ta nhìn nhiều bất tiện lắm.

Em thì đang ngồi trên bờ ngắm cảnh, đúng hơn là ngắm mấy chị xinh xinh show đồ bơi. Đang mải tập chung vào chuyên môn nên không biết Quỳnh đến từ bao giờ…

Quỳnh : Hoàng không tắm nữa hả ? – Vỗ vai em.

Em : Ặc, giật mình. Ừm, tớ không thích tắm lắm.

Mà đúng hơn là nghịch nước chứ tắm gì đâu, em không biết bơi mà. Mà kiểu gì có Quỳnh ở đây em lại thấy không tự nhiên lắm, bằng chứng là ngồi nói chuyện với Quỳnh mà em cứ phải quay đầu ra chỗ khác, không dám nhìn về phía đấy vì cứ bị đập vào mắt, hại não lắm… @@!

Em : Quỳnh ơi…

Quỳnh : Hả ?

Em : Quỳnh có xuống biển nữa không =.= ?

Quỳnh : À, chắc không.

Em : Ừm, thế áo nè, mặc vào đi không lạnh đó.

Em đưa cái áo mà hồi nãy ở khách sạn Quỳnh chạy về lấy á, thực ra là lớp vải mỏng chứ áo gì đâu, cơ mà phải nhờ nó em mới dám nhìn thẳng khi nói chuyện với Quỳnh, khổ lắm cứ đập vào mắt em làm em không dám nhìn thẳng, với cả cũng để bớt mấy anh ngóng ngóng nữa =.=”

Quỳnh : Ừa, tớ cảm ơn.

Đang ngồi nói chuyện với Quỳnh thì thằng ml chạy tới…

Quang : Á à, hai anh chị đánh lẻ nhé, hehe.

Em : Linh tinh, tao không thích tắm thôi, lên từ nãy rồi, còn Quỳnh vừa lên.

Quang : Hơ, không biết, tao thấy hai đứa đang nói chuyện với nhau thôi =))

Quỳnh : Ừm.

Em : Mà mày lên đây làm gì?

Quang : Bơi chán rồi thì lên thôi, có gì đâu.

Vậy là bây giờ cuộc nói chuyện có ba người, vậy cũng giúp em đỡ ngại khi nói chuyện riêng với Quỳnh, cảm giác nó sao sao ấy. Ngồi nói chuyện một lúc thì thằng Quang nó xuống, rồi thằng Thăng lại lên, kiểu như chúng nó thay phiên nhau hay sao đấy =.=”

Đến tầm 5h kém thì tụi em lại kéo nhau về khách sạn, tắm rửa, thay đồ rồi chuẩn bị đi ăn tối. Lần này bọn em lại được dịp chứng kiến một Quỳnh mới.

Quỳnh lần này thì dịu dàng hơn, chứ không nóng bóng như hồi chiều nữa rồi, may quá không lại mất giấy =))

Tối nay lúc đi ăn tối, Quỳnh chạy sang gõ cửa phòng em, bảo là nhanh lên hai bác đang đợi rồi. Thế là thằng Thăng được giao nhiệm vụ chạy ra câu giờ, lúc mở cửa nó mới hét lên…

Thăng : Eee tụi mày, Quỳnh 3, Quỳnh 3 nè =))

Đậu xanh, giọng nó lúc đó troll vl các thím ạ, giọng nó kiểu gấp gấp như sắp cháy nhà đến nơi ấy =))

Được cái bọn em cũng hiểu ý nhanh, nên cả lũ kéo nhau chạy ra hết ngoài cửa rồi đồng thanh nhao nhao lên.

Cả đám : Đâu, đâu… Quỳnh 3 đâu ?

Lúc cả đám lố nhố ngoài cửa nhìn ra thấy Quỳnh thì lại bắt đầu :

Cả đám : Ồ ồ, Quỳnh 3… Ồ ồ =))

Quỳnh thì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nên mặt cứ ngơ ngác nhìn buồn cười lắm, nhưng sau một phút suy nghĩ như hiểu ra rằng đang bị bọn em troll, thì Quỳnh đi thẳng về phòng luôn và để lại câu nói :

Quỳnh : Hai bác đang đợi rồi đấy.

Quỳnh đi rồi bọn em mới dám cười, đùa thế chứ nhưng thật ra là cũng hơi bất ngờ. Sáng thì Quỳnh mặc đồ bình thường đi chơi của mùa hè, chiều thì chơi hẳn bộ bikini màu đen tôn dáng cùng nước da trắng…

Đến tối thì lại chơi hẳn váy luôn mới ghê, nhìn lạ lạ mà lại hay, vì chưa bao giờ tụi em thấy Quỳnh mặc váy cả, chỉ là hi hữu trong đợt diễn văn nghệ c2 mới thấy, mà đấy thì lại không hẳn là váy. Nên bây giờ khi thấy Quỳnh mặc váy, thì bọn em đặt luôn một tên mới là : Quỳnh 3 =))

Chuẩn bị thay đồ xong thì tụi em qua phòng bên gọi cửa, rồi đi ăn tối luôn. Ăn tối thì ở khách sạn luôn nên không phải đi đâu xa, cũng tiện nữa. Ăn xong thì ai về phòng đấy, muốn đi đâu thì đi. Nhưng mà đúng 8h là phải có mặt ở dưới sảnh, để còn họp lại đi chơi chung nữa, ai không đi cũng phải xuống để báo danh.

Sau một hồi thống nhất và đi đến quyết định, đoàn em có 8 người sẽ đi dạo phố xong sẽ thuê xe đạp đôi để đi chơi hóng gió.

Cái vụ đi dạo phố thì em thấy nó còn ổn, chứ đi xe đạp đôi thì thế nào ấy, tại do em không thích đi xe đạp đôi các thím ạ. Lí do đơn giản là:

Hồi bé em có đi du lịch cùng mẹ em, rồi em với mẹ em cũng đi thuê xe đôi nè, khổ nỗi em với mẹ em lại không hiểu ý nhau nên mỗi người đạp một kiểu, rồi cuối cùng mẹ em đi đến quyết định, em ngồi im để cho mẹ em đạp một mình, en cũng đồng ý luôn. Sau một hồi mẹ em đạp một mình ngon lành, thì không hiểu sao em lại thò chân xuống đạp và cũng không hiểu sao mà vì em đạp chung nên lại bị đổ xe, thế là mẹ em mới chửi cho một trận. Sau cái vụ đấy thì em đã ghét luôn cái xe đạp đôi này. Sự tích nó là vậy đó các thím ạ.

Quay lại với thực tại, thì em định là chỉ đi dạo phố cùng đoàn thôi, nên đến phần đi xe đạp đôi thì em xin phép về trước.

Mà mà hóa ra nhờ thế nên em lại có thêm bạn đồng hành mới hay, bạn đồng hành của em lần này là Quỳnh các thím ạ, em có thêm bạn đồng hành với lí do đơn giản lắm… :

Quỳnh : Con thấy hơi mệt nên chắc con về với Hoàng trước, mọi người cứ đi chơi tự nhiên nhé.

Mẹ Quỳnh : Ừ, thế Hoàng giúp bác đưa cái Quỳnh về nhé.

Em : Ơ… vâng.

Trên đường về khách sạn…

Em : Quỳnh thấy mệt lắm không, có cần đi khám hay uống thuốc gì không ?

Mà em thấy mình hỏi ngớ ngẩn vãi, trên đảo thì biết đi khám ở đâu, chắc do em quen mồm @@!

Quỳnh : Không, tớ nói đùa ấy mà, tớ còn khỏe lắm =))

Em : Sặc, chứ sao nãy Quỳnh nói mệt mà @@?

Quỳnh : Ừa, để Hoàng đi về một mình tớ không yên tâm, nhỡ Hoàng đi lạc hay bị làm sao thì khổ =)))

Vãi cả để Hoàng đi một mình không yên tâm, ôi vãi Quỳnh =.=”

Em : Eo, làm gì có chuyện đấy -.-”

Quỳnh : Đùa thế chứ, đoàn mình có 8 người, Hoàng về thì còn có 7, vậy thì còn gì là xe đạp đôi nữa.

Quỳnh : Nên tớ cũng muốn về để cho đủ ấy mà. Với lại tớ cũng không thích đi xe đôi lắm =))

Em : Ừm.

Trên đường về khách sạn ngoài mấy câu đấy ra, thì cũng chẳng nói với nhau nhiều lắm, nói là về chung nhưng mà cũng như đi một mình ấy @@!

Về đến khách sạn thì tụi em ai về phòng đấy, mà vẫn còn sớm chán, mới hơn 9h nên em tính lên tầng thượng hóng gió. Lên đây mát lắm, view cũng đẹp nữa, không gian thoáng, mà lại còn ít người. Ở đây ngắm cảnh gần như bao quát hết xung quanh luôn. Ngồi uống cf, ngắm cảnh chút rồi xuống ngủ cho thoải mái, kết thúc ngày nghỉ đầu tiên bên cạnh nhóm bạn thân !.

——————
« Chương TrướcChương Tiếp »