Xong, Lạc Uyển ngồi nghịch điện thoại cho đến lúc cảm thấy chán mới quay sang Tĩnh Di ngỏ lời:"Em có muốn đi dạo với chị không?"
Tĩnh Di cả ngày hôm nay ở trong nhà nên cảm thấy rất chán nên muốn đi thư giãn một chút. Dù sao thì cơ thể cũng đã ổn định hơn rất nhiều rồi, Lạc Uyển cũng đã ngỏ lời rồi thì cô cũng không thể từ chối được
"Được ạ"
Cả hai cùng nhau đi ra khỏi nhà, Tĩnh Di hít lấy hít để không khí trong lành ở ngoài, cố sức vươn vai để thoải mới hơn. Lạc Uyển nhìn điệu bộ của cô trông thật buồn cười, cứ như tù nhân lâu năm mới được thả cửa vậy. Đi dạo một lúc thấy bầu không khí trở nên im lặng nên Tĩnh Di đã góp chút gió vào:
"Em hạ sốt rồi, chị về sớm nghỉ ngơi đi đã. Hôm nay thật sự vất vả cho chị rồi"
Lạc Uyển cười cười nói:"Chị không sao, đêm nay nếu em không phiền thì để chị ở đây một đêm đi. Chị sợ em lại phát bệnh, em cũng chưa khỏi hẳn mà"
Tĩnh Di cũng có chút vui trong lòng, dù sao có người bên cạnh thì cô cũng vơi đi được ít nỗi cô đơn. Có người bên cạnh lại cảm thấy bớt sợ, có cảm giác được bảo vệ huống chi người đó lại là Lạc Uyển - là ng thân duy nhất của cô
"Được ạ, có chị em lại cảm thấy an tâm hơn"
Trò chuyện phiếm một lúc Lạc Uyển nhận ra đã hơn 8g tối, cũng đã đến giờ Tĩnh Di cần uống thuốc và nghỉ ngơi. Thấy Tĩnh Di đang đứng nhìn bầu trời sao đêm nay, không nỡ gọi Tĩnh Di vào sợ Tĩnh Di sẽ tuột cả hứng nên cô nhanh chóng vào nhà lấy nước và thuốc đưa đến cho Tĩnh Di, Lạc Uyển chạm nhẹ vào người Tĩnh Di rồi đưa cho cô cả thuốc và nước, cô nhận bằng cả hai tay rồi gật đầu mỉm cười, uống xong cô đưa lại cho Lạc Uyển không nói gì tiếp tục đưa mắt nhìn lên bầu trời. Lạc Uyển thấy vậy nên không nói gì thêm, dù sao thuốc cũng đã uống xong rồi, Tĩnh Di nằm cả ngày trong nhà cũng cần khuây khoả một lúc. Đứng đó một lúc cũng được chẳng sao
Đem ly nước vào nhà xong cô lại đi ra đứng kế bên Tĩnh Di, ánh mắt hướng lên phía bầu trời xa xăm. Tĩnh Di vẫn không rời mắt khỏi bầu trời, mắt cứ chao đảo nhìn ngắm những ngôi sao xung quanh bầu trời, nhưng miệng lại mấp máy bắt chuyện:
"Không khí hôm nay thật ảm đạm"
Lạc Uyển thu mắt lại nói:"Đúng thật, rất mát mẻ"
"Hôm nay chị đã phải rất vất vả rồi, chúng ta vào trong nghỉ ngơi thôi"- cô rời mắt khỏi bầu trời đầy sao và đi cùng Lạc Uyển vào nhà. Lạc Uyển nhanh chóng dắt chiếc xe của mình vào nhà để Tĩnh Di khoá cửa cẩn thận. Xong, cô đi lên gác lấy ra hai bộ đồ mát mẻ để chuẩn bị vệ sinh cá nhân
"Cả ngày hôm nay chúng ta chưa tắm rửa rồi, chị vào tắm trước đi nhé"
Lạc Uyển gật đầu rồi nhận đồ của Tĩnh Di vào trong tắm. Bên ngoài Tĩnh Di lo sửa soạn chăn mền thật kĩ càng, ngăn nắp để Lạc Uyển vào ngủ, hôm đến nhà Lạc Uyển cô rất chu đáo với Tĩnh Di chính vì vậy hôm nay Tĩnh Di cũng phải vậy, không thể chuẩn bị sơ sài được. Xong xuôi tất thảy, cô ngồi bấm điện thoại, trong lúc bấm điện thoại thì Lạc Uyển đã ra tự lúc nào không hay biết. Lạc Uyển trông bộ đồ ngủ của cô toát lên vẻ gợi cảm vô cùng, so với cô thì Lạc Uyển khoác lên chiếc áo ngủ đẹp hơn nhiều. Lạc Uyển thấy Tĩnh Di ngồi trơ mắt nên đi lại gần, càng đến gần Tĩnh Di lại nghe mùi sữa tắm trên cơ thể Lạc Uyển thoang thoảng, huống chi lại là mùi sữa tắm cô yêu thích. Với nhan sắc bất chấp mọi hoàn cảnh như thế này, đến phụ nữ còn ngất ngây thì cô cũng chịu!
"Em làm sao à?"
Câu nói của Lạc Uyển làm cô sực tỉnh, cứ mải mê nhìn ngắm Lạc Uyển như thế này không phải là một cách hay, nhỡ đâu Lạc Uyển lại nghĩ cô là những kẻ biếи ŧɦái thì..!
Cô lúng túng đáp:"À.. dạ dạ..không"
Cô nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa cho cơ thể mình. Trong nhà tắm cô cứ liên tục soi gương rồi nghĩ ngợi, lại nhìn cơ thể mình rồi lắc đầu, cô thầm nghĩ *so với cơ thể Lạc Uyển thì mình tệ hơn nhiều*, cô thở dài rồi nhanh chóng kì cọ cho cơ thể được thơm tho sạch sẽ, dù không đẹp nhưng bù lại phải thơm tho chứ!