Chương 8:

Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời nhưng Tô Hạnh Xuyên lại cảm thấy bản tính cũng rất dễ đổi.

Thấy y tá nhỏ không muốn dễ dàng tiết lộ chuyện của Lý Huyên, Tô Hạnh Xuyên lại nói: "Bác sĩ Lý lớn lên rất tốt, tôi muốn giới thiệu em gái tôi cho cậu ấy, cho nên phải hỏi thăm một chút xem anh ấy đã có đối tượng chưa.”

“Đối tượng của bác sĩ Lý... Chắc là không có, bình thường anh ấy luôn độc lai độc vãng. Chỉ là sinh nhật anh ấy tháng trước, có một người đàn ông rất đẹp trai xách một cái bánh ngọt tới, giúp anh ấy chia cho các bác sĩ y tá trong khoa nhưng bác sĩ Lý cũng không nói rõ quan hệ của hai người họ."

Y tá nhỏ nói chuyện loanh quanh một hồi nhưng ý tứ để lộ ra rất rõ ràng, Lý Huyên có thể không phải thẳng nam, người trong khoa đều nhìn ra bảy tám phần.

Nghe đến người đàn ông đẹp trai kia.

Tô Hạnh Xuyên lại lâm vào hoảng hốt.

Sẽ không thực sự có đối tượng chứ? Tâm trạng Tô Hạnh Xuyên bỗng trầm xuống, đến mức chỗ phía dưới cũng cảm thấy đau hơn.

Với cách tính của Lý Huyền, sẽ tìm được đối tượng như thế nào?

Đối tượng sẽ chia bánh ngọt cho đồng nghiệp của Lý Huyền vào ngày sinh nhật?

Cũng giống như Tô Hạnh Xuyên năm đó.

Lúc trước Tô Hạnh Xuyên mua cà phê cho bạn cùng phòng của Lý Huyên không chỉ một lần, hy vọng bọn họ đừng chấp nhặt tính cách như tiểu công chúa của Lý Huyên, ở chung hòa thuận, thật sự so với phụ huynh của Lý Huyền còn giống phụ huynh hơn.

Nếu sớm biết cuối cùng kết cục là như vậy lúc trước sẽ không đối xử tốt với em ta như thế, Tô Hạnh Xuyên thở dài trong lòng.

"Anh đẹp trai, 6 tiếng sau khi ăn cơm chiều xong không được ăn uống thứ gì nhé. Lát nữa bác sĩ sẽ tới.” Y tá nhỏ dặn dò.

“Được.” Tô Hạnh Xuyên nói.

*

Tô Hạnh Xuyên đợi mãi mới đợi được Lý Huyên.

Hơn một lần anh cho rằng Lý Huyên không tới, bởi vì đã đến giờ tan tầm của bác sĩ.

Mãi cho đến sáu giờ hai mươi, Lý Huyên mới đến.

Lý Huyên vẫn mặc áo blouse trắng, cầm hai tờ giấy cam kết phẫu thuật cho Tô Hạnh Xuyên ký tên: "Xem xong thì ký tên.”

Tô Hạnh Xuyên nhìn một chút, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp ký tên.

Hai người không ai mở miệng trước.

Một bệnh nhân bên cạnh nói muốn xuống lầu đi dạo, vợ người ấy nhẹ nhàng đỡ chồng, hai người chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.

Hai người chắc cũng phải hơn bốn mươi tuổi, bên trong hành động và lời nói đều mang theo chút ăn ý của vợ chồng già.

Tô Hạnh Xuyên nhìn bọn họ ra cửa.

Lúc quay đầu lại phát hiện Lý Huyên cũng đang nhìn.

“Bác sĩ Lý." Tô Hạnh Xuyên gọi anh, vẻ mặt cà lơ phất phơ: "Hỏi em chuyện này.”

Lý Huyền không trả lời lại, chính là ngầm đồng ý.

“Sao em lại đến bệnh viện nam khoa làm việc?”

"Vậy tôi nên đi làm ở đâu?"

Tô Hạnh Xuyên không nghĩ tới Lý Huyền sẽ hỏi ngược lại, bất đắc dĩ cười cười: "Chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khoa tiết niệu, không giống như khoa em sẽ chọn, tôi còn tưởng em sẽ làm khoa tim mạch hay khoa nào đó tương tự vậy.”

“Đều giống nhau.” Lý Huyên nói.

Cậu bình tĩnh lấy ra một cây bút từ trong túi áo, nhanh chóng viết một hàng chữ lên sổ khám bệnh.

“Em thay đổi rất nhiều." Tô Hạnh Xuyên nói.

Bàn tay đang viết của Lý Huyên dừng lại.

“Trưởng thành, giống như người lớn vậy.”

Lý Huyên nâng mí mắt, lần này ánh mắt nhìn về phía Tô Hạnh Xuyên không còn lạnh như trước nữa.

Tô Hạnh Xuyên vừa định nói gì đó, cô y tá đột nhiên đi vào: "A, bác sĩ Lý, sao anh còn chưa tan ca?"