Chương 30

Lý Huyên ngồi xuống đối diện anh, lấy laptop và sách ra khỏi cặp bằng tay trái.

Độ dày của cuốn sách y khoa thực sự kinh người nhưng Lý Huyên thuần thục mở ra vị trí hai phần ba, nghiêm túc xem xét.

Sự nghiêm túc trong học tập của Lý Huyên khiến Tô Hạnh Xuyên thay đổi quan điểm, Tô Hạnh Xuyên không thể đọc sách của mình được nữa. Anh dần mất tập trung, suy nghĩ vu vơ: Thiếu gia này rõ ràng có thể dựa vào mặt mình để kiếm sống, cũng có thể dựa vào ba mẹ để có cơm ăn, nhưng cố tình cậu lại muốn học y để tế thế cứu người. Chỉ là dựa trên tính tình của vị thiếu gia này, mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân trong tương lai sẽ gặp vấn đề khá lớn.

Đang suy nghĩ thì có người vỗ nhẹ vào vai anh.

Đó là Vu Thanh Lan.

Vu Thanh Lan ghé vào tai anh nói: “Đừng quên sự kiện kỷ niệm thành lập câu lạc bộ tối nay, nhớ đến sớm giúp thổi bong bóng và trang trí hội trường nhé.”

Tô Hạnh Xuyên thật sự quên mất.

Hai ngày qua, anh bị Lý Huyên quấn lấy, thậm chí còn quên làm bài tập chuyên ngành chứ đừng nói đến hoạt động kỷ niệm của câu lạc bộ.

Anh gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Được, tôi hiểu rồi."

Vu Thanh Lan quay lại nhìn Lý Huyên rồi rời khỏi phòng tự học.

Tô Hạnh Xuyên không chú ý đến vẻ mặt ngày càng u ám của Lý Huyên. Anh làm xong bài tập về nhà, nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị rời đi.

Thu dọn ba lô xong xuôi mới nhớ tới Lý Huyên.

Anh hơi khựng lại, lén nhìn Lý Huyên.

Vừa lúc bị Lý Huyên bắt gặp, Lý Huyên trừng mắt nhìn anh.

Tô Hạnh Xuyên có chút xấu hổ, móc di động ra gửi tin nhắn cho Lý Huyên: [Đêm nay có sự kiện kỷ niệm của câu lạc bộ, tôi đi trước.]

Miêu Miêu Đầu: [Không cho.]

Tô Hạnh Xuyên: [Tại sao không cho?]

Miêu Miêu Đầu: [Chỉ là không cho thôi.]

Tô Hạnh Xuyên: [Tôi không nhận mệnh lệnh mà không có lý do.]

Miêu Miêu Đầu: [Tôi ghét anh.]

Những lời này dường như có phiên bản giọng nói, Tô Hạnh Xuyên còn có thể tưởng tượng dáng vẻ Lý Huyên tức giận nói những lời này như thế nào.

Tô Hạnh Xuyên cười nhẹ một tiếng, không trả lời. Anh cất điện thoại, nhét cuốn sách cuối cùng vào ba lô rồi rời đi.

Rốt cuộc vẫn có chút lo lắng, anh dừng lại ở góc cửa, núp sau cây cột ở hành lang nhìn vào phòng tự học. Lý Huyên vẫn đang lật sách, dường như không bị ảnh hưởng gì, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Phong cảnh khuôn viên trường đẹp nhất vào mùa hè, một vàng rực khắp các con đường rợp bóng cây.

Những chiếc lá xào xạc.

Tô Hạnh Xuyên đi ngược gió tới câu lạc bộ tranh luận.

Thỉnh thoảng anh nhìn lại để chắc chắn rằng Lý Huyên không đi theo mình.

Tuy rằng đã thoát khỏi được cái đuôi nhỏ kia nhưng đột nhiên Tô Hạnh Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng, giống như thiếu thiếu cái gì đó.

Không thể giải thích nó rõ ràng.

Lúc đến câu lạc bộ, ngay từ khi bước vào anh đã trở thành trung tâm chú ý. Mọi người vây quanh bắt chuyện với anh, anh nói mấy câu đã khiến mọi người cười vang.

Tô Hạnh Xuyên nhìn hiện trường trang trí lộn xộn, bắt đầu trực tiếp phân công công việc: “Một người thổi bong bóng, hai người kéo dây ruy băng, các bạn nam di chuyển bàn, một người điều chỉnh máy chiếu. Nhanh lên, tranh thủ hai mươi phút phải làm xong.”

Tô Hạnh Xuyên có thể dễ dàng trở thành lãnh đạo của một nhóm người.

Từ nhỏ đến lớn đều như thế.

Vì vậy, anh cũng dễ dàng được các cô gái ưu ái. Vừa rồi, điện thoại của anh lại nhận được lời mời kết bạn.

Cô ấy là một nữ sinh vừa mới gia nhập câu lạc bộ.

Tô Hạnh Xuyên do dự một chút, quyết định giả vờ như không nhìn thấy.

Không phải anh bài xích con gái, chỉ là lúc trước anh thường xuyên bị làm phiền sau khi kết bạn, nên anh sẽ cố gắng hết sức để tránh chuyện này xảy ra lần nữa.