Chương 28

Lý Huyên ăn rau xanh, đột nhiên mỉm cười vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên Tô Hạnh Xuyên thấy cậu cười.

Mi mắt cong cong giống như mặt trăng lưỡi liềm nhỏ, nhưng chúng lại là mặt trăng lưỡi liềm nhỏ lạnh lùng, bởi vì nụ cười của Lý Huyên vụt tắt trong nháy mắt.

Lúc đó trong đầu Tô Hạnh Xuyên chỉ có một ý nghĩ: Rốt cuộc cậu ta có vị gì nhỉ? Là ngọt hay mặn?

"Tô Hạnh Xuyên." Lý Huyên đột nhiên nói: "Tôi biết tên của anh. Tôi đã đi hỏi vài người."

Tô Hạnh Xuyên sửng sốt, không rõ lý do.

"Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi đã nhờ ba tôi nói chuyện lãnh đạo nhà trường, nhà trường sẽ khen thưởng anh, anh có muốn một cờ hiệu không? Ngày mai tôi sẽ đi mua một cái tặng anh."

"Hả?"

Tô Hạnh Xuyên có chút không thích ứng được khi đột nhiên nghe thấy Lý Huyên nói một chuỗi dài, đặc biệt là giọng điệu nhẹ như bông và khuôn mặt lạnh lùng của Lý Huyên, tạo ra cảm giác mâu thuẫn cực kỳ mãnh liệt.

"Không phải, cờ thưởng gì cơ? Tôi chỉ đùa thôi mà." Tô Hạnh Xuyên nhanh chóng phản ứng lại, vội xua tay: "Tôi chỉ đùa thôi."

"Như vậy đã đủ chưa?" Lý Huyên trầm ngâm nói: "Vậy sau này tôi có thể ăn tối với anh không?"

Lý Huyên đột nhiên nhìn thẳng vào Tô Hạnh Xuyên. Lúc đầu, đôi mắt của cậu không phải là hình hạnh nhân nhưng khi cậu hơi cúi đầu trông mong nhìn về phía Tô Hạnh Xuyên, đôi mắt ấy có vẻ tròn hơn, ngây thơ hơn và dễ thương hơn nữa.

Một chữ "Được" đã ở trên môi Tô Hạnh Xuyên lại bị lý trí ngăn lại.

Anh cau mày hỏi: “Cái gì là ăn cùng nhau?”

"Thì là cùng nhau ăn thôi."

Lý Huyên lại mở miệng: "Tôi muốn ăn xúc xích."

Khóe miệng Tô Hạnh Xuyên đột nhiên giật giật: "... Cậu nói chúng ta cùng ăn nhau, sẽ không phải là tôi đút cậu ăn đó chứ?"

Hai ngày sau.

Căng tin số 2, cơ sở phía Bắc.

Tô Hạnh Xuyên lạnh lùng nhìn Lý Huyên: "Cậu xong chưa? Mỗi ngày đều giơ móng heo nhỏ của cậu lên, cậu đáng thương cho ai xem?"

Tô Hạnh Xuyên vừa nói vừa đưa chiếc thìa tới bên miệng Lý Huyên. Lý Huyên mở miệng, ăn một ngụm lớn cơm chứa đầy cà chua với thịt bò. Cậu rất vừa lòng vậy nên chậm rãi đặt tay phải xuống, hai chân lại bắt đầu đung đưa qua lại.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun trắng có in hình hoạt hình graffiti, quần đùi đen, đi một đôi giày thể thao mà Tô Hạnh Xuyên nhìn ra là hàng thật, giá không dưới năm nghìn tệ.

Cuối cùng Tô Hạnh Xuyên cũng biết được thân phận của nhóc vô lại này.

Nghe nói gia đình cậu rất giàu có, mỗi bộ quần áo cậu mặc đều có giá trị hơn bốn con số. Cậu còn có một tài xế chuyên đưa đón cậu về nhà trong những ngày nghỉ lễ. Sở dĩ cậu không đi du học là vì tính cách hướng nội, không thể ở cách ba mẹ quá xa.

Nghe mấy người bạn cùng lớp biết cậu nói: Cậu là một người cực kỳ khó ở chung, mặc dù không có bệnh thiếu gia, đi học không đến muộn muộn, hoàn thành bài tập về nhà đúng hạn nhưng cậu lại giống như không hiểu lời người khác nói. Mọi việc cậu làm đều có logic riêng, căn bản là mặc kệ người khác.

Ban đầu Tô Hạnh Xuyên còn cảm thấy hơi khoa trương.

Nhưng ở chung được hai ngày, anh chỉ muốn nói: Miêu tả rất chính xác.

"Món cà chua thịt bò trong căng tin ăn không ngon, có mùi như sốt cà chua í." Lý Huyên nói.

"Vậy cậu muốn ăn cái gì? Michelin?"

Lý Huyên rũ mắt xuống, "Tôi cũng không nói thế."

Ý thức được ngữ khí của bản thân quá gay gắt, Tô Hạnh Xuyên hắng giọng, chủ động hỏi: "Tay của cậu đã đỡ hơn chưa?"

Lý Huyên lại lắc đầu.

"Cậu cứ ăn vạ mỗi tôi thôi hả?"

Lý Huyên gật đầu.