"Ừa, là anh cho người dạy cho nó một bài học."
Đường Nhã Phương nói với Lục Đình Vỹ về cuộc gặp gỡ của cô với Lục Thần Tây trong bệnh viện, nhân tiện nói đùa rằng vết thương của Lục Thần Tây không phải là kiệt tác của anh đấy chứ Không ngờ, anh thẳng thắn thừa nhận.
Đường Nhã Phương lập tức sửng sốt, sau đó "chậc chậc" lắc đầu, "Anh ra tay độc ác thật"
“Độc ác à?” Lục Đình Vỹ hơi nhưởng mày kiếm và mỉm cười nhìn cô. “Ác, khá là độc ác.” Đường Nhã
Phương nặng nề gật đầu, "Nhưng... Cô dừng lại, sau đó cười rất tươi, "Nhưng em thích."
Đối với người như Lục Thần Tây dựa vào quyền lực của gia đình có ý nghĩ vượt quá khi nhìn thấy những cô gái xinh đẹp, bài học như vậy là quá nhẹ đối với hắn.
Lục Đình Vỹ cười trêu chọc: "Xem ra vợ anh cũng là một người tàn nhẫn."
Anh đang giễu cợt cô với những gì cô vừa nói.
Đường Nhã Phương cong môi, "Em à, em chỉ độc ác với người bắt nạt em hoặc bắt nạt người em quan tâm mà thôi.” Lục Đình Vỹ gật gật đầu, "Đúng là như vậy."
Đường Nhã Phương mỉm cười, sau đó nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cô nhìn anh hỏi: " Đình Vỹ, Lục Thần Tây này một thân bị thương về nhà, ba anh sẽ không tức giận chứ?"
“Em nghĩ anh sẽ quan tâm không?” Thay vào đó, Lục Đình Vỹ hỏi lại.
Đường Nhã Phương suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Không quan tâm."
"Nếu đã không quan tâm, thì cần gì nghĩ tới."
Tuy nói không cần nghĩ tới nhưng Đường Nhã Phương luôn cảm thấy có chút bất an, tuy rằng chưa từng nhìn thấy ba anh nhưng có thể khống chế toàn bộ nhà họ Lục, hẳn là một nhân vật rất quyền lực.
Một nhân vật quyền lực như vậy, thật lạ là ông không tức giận khi thấy con mình không những vào trại tạm giam mà còn bị thương.
E rằng mọi chuyện không hề nhẹ nhàng như lời Đình Vỹ nói.
Bắc Thành, nhà họ Lục. "Thưa bà, cậu hai đã về."
Trong phòng hoa, một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh đậm đang dùng kéo cắt tỉa cành lá gãy, nghe người hầu thông báo liền dừng lại, sau đó đặt cây kéo tỉa xuống, đứng dậy đi ra khỏi phòng hoa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Người phụ nữ vừa bước vào phòng liền nghe thấy âm thanh cuồng nộ bà cau mày bước nhanh về phía phòng khách nơi phát ra âm thanh.
Khi người đứng đầu nhà họ Lục, Lục Định Bang, nhìn thấy Lục Thần Tây bị thương, máu toàn thân dồn lêи đỉиɦ đầu, ông ta trừng mắt nhìn đứa con trai nhỏ không nên người này.
Đường đường là một thiếu gia nhà họ Lục lại bị tơi tả thế này ở bên ngoài, làm mất mặt người cha như ông.
"Định Bang, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại gây ra họa lớn như vậy?"
Người phụ nữ đi tới chỗ Lục Định Bang, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh, sau đó ngước mắt lên nhìn Lục Thần Tây, sắc mặt đột nhiên thay đổi, "Thần Tây, con sao vậy?"
Lục Thần Tây quay về sẽ như thế này, nhìn người phụ nữ một cách đáng thương và than thở: “Mẹ, đây còn không phải là do anh hai sao, anh ấy đã nhờ cảnh sát giao thông ở Bắc Thành đưa con vào trại tạm giam. Một vài người sống cùng phòng với con là xã hội đen.
Nếu không nghe lời họ sẽ đánh con. Một mình con không thể đối phó nhiều người như thế, vì thế đành thế thôi. "
Người phụ nữ này là vợ thứ hai của Lục Định Bang, Lâm Tuyết Chi. Bà kinh ngạc nhướng mày, "Anh của con?"
Lục Thần Tây vội vàng gật đầu, "Ừa, ngươi là anh hai."
Lục Đình Vỹ! Ánh mắt Lâm Tuyết Chi nhanh chóng lóe lên một bóng con mồi, bà quay đầu nhìn về phía Lục Định Bang vẫn còn đang tức giận, nhẹ giọng trấn an ông: "Định Bang, anh đừng tức giận, đây không phải là chuyện Thần Tây muốn xảy ra."
Điều này càng làm cho Lục Định Bang tức giận hơn, ông ta trực tiếp giơ ngón tay chỉ vào mũi Lục Thần Tây và chửi: "Nếu mày không chạy đến Hải Phòng và lái xe trong tình trạng say xỉn thì Đình Vỹ có đưa mày vào trại giam không? Mày đáng bị như vậy!" "
Những lời của Lục Định Bang cũng là một phần của Lục Đình Vỹ.
Ánh mắt Lâm Tuyết Chi lóe lên, cô bắt đầu mắng Lục Thần Tây, "Thần Tây, cha con nói đúng, tại sao con lại lái xe trong lúc say rượu? Con không coi trọng tính mạng của mình sao? Anh trai con làm thế cũng là vì tốt cho con, con nên cảm ơn anh trai. "
Cha mắng anh cũng không sao, ngay cả người mẹ yêu anh nhất cũng mắng anh. Lục Thần Tây lúc này không vui, "Mẹ, tại sao mẹ lại nói giúp cho anh?"
Lâm Tuyết Chi nháy mắt với anh ta nói: "Anh của con làm rất đúng. Đương nhiên mẹ phải nói giúp cho anh con rồi."
Lục Thần Tây nhìn thấy mẹ mình nháy mắt liền hiểu ra, không phàn nàn gì nữa mà thấp giọng lẩm bẩm: "Anh hai, anh hai thì có thể dùng cách này dạy dỗ em trai sao"
Lâm Tuyết Chi liếc nhìn băng gạc quấn trên tay Lục Thần Tây, ánh mắt đầy xót xa, bà quay đầu nói với Lục Định Bang, “Định Bang, Thần Tây cũng đã được dạy cho một bài học, nhưng cách làm của Đình Vỹ dù sao cũng không thích hợp. Tay của Thần Tây được quấn đầy băng gạc xem những vết bầm tím trên mặt, đây thật đáng thương. "
Tuy rằng tức giận nhưng con trai nhỏ bị thương, Lục Định Bang trong lòng không ít thì nhiều cũng xót xa, nhưng ông không biểu hiện ra bên ngoài, mà trừng mắt ng Lục Thần Tây : “Đáng đời nó, vậy lần sau mới không dám lái xe khi say rượu.
Nghe vậy, Lâm Tuyết Chi biết trong lòng ông đã nguôi giận, vội vàng đỡ ông ngồi xuống, sau đó cao giọng gọi má Lưu rót một tách trà.
Thấy Lục Thần Tây vẫn đứng, bà nhẹ nhàng nói với anh: "Thần Tây, con cũng ngồi đi, mẹ có chuyện muốn hỏi con."
Dù ở bên ngoài có không nên người như thế nào, dù có lố bịch thế nào khi trở về nhà trước mặt bố mẹ, anh nghe lời hơn cả một con chó.
Anh ta ngoan ngoãn ngồi xuống,