Chương 347: Hiểu nhau “sâu sắc"

Nghe thấy vẻ ngạc nhiên trong giọng nói của cô, Lục Đình Vỹ cười nhẹ, "Sao hả? Em thích loại phim này sao?"

“Ừm, em rất thích.” Đường Nhã Phương nặng nề gật đầu, “Từ nhỏ em đã thích đọc những loại cuốn sách hồi hộp gây cấn, em thấy nó rất thú vị”.

"Thế em có muốn chịu trách nhiệm cho việc sửa đổi kịch bản của bộ phim này?"

"Hả?” Đường Nhã Phương kinh ngạc trợn to mắt, hoài nghi hỏi: “Anh muốn em chịu trách nhiệm sửa đổi kịch bản sao?”

Lục Đình Vỹ cười, "Ừa, từ nhỏ em đã tiếp xúc với những loại sách này, anh tin tưởng em sẽ có ý tưởng của riêng mình."

“Em có được không?” Mặc dù bộ phim mà Thời Đại và Hoàng Gia hợp tác cũng do cô ấy biên tập, nhưng cô ấy không nghĩ rằng mình thực sự có khả năng sửa kịch bản.

“Em có thể, anh tin em.” Giọng điệu của Lục Đình Vỹ vô cùng khẳng định.

Đường Nhã Phương quay người sang bên cạnh anh, nhìn anh chằm chẳm, lại bất giác hỏi: "Thật sao?"

Cô ấy vẫn chưa tự tin.

“Anh nói được chính là được.” Lục Đình Vỹ bóp mũi cô nở nụ cười cưng chiều “Anh biết rõ năng lực của em hơn em."

"Anh thực sự biết rõ em như vậy?" Đường Nhã Phương nghiêng đầu cười nhìn anh.

Lục Đình Vỹ hơi nhưởng đôi mày kiếm, "Anh không hiểu em, ai hiểu em."

Đường Nhã Phương gật đầu nói:

"Đúng là như vậy!"

“Vậy thì thưa vợ của anh, em có muốn hiểu nhau sâu hơn không?” Lục Đình Vỹ mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như mơ hồ có gì đó trào dâng.



“Sâu hơn?” Đường Nhã Phương ngẩn người. “Ừa, sâu hơn!” Vừa nói, anh đột ngột ôm cô đứng dậy rồi sải bước ra ngoài.

Lúc này, Đường Nhã Phương cũng hiểu ý của anh, trên đôi má trắng nõn hiện lên một mảng ửng hồng.

Sao tên này lúc nào cũng nói ẩn ý như thế.

Trong vụ án bác Triệu mất tích, cảnh sát đã lần theo manh mối do Triệu Thanh Bích cung cấp để điều tra, như Đường Nhã Phương dự đoán, không tìm thấy gì cả.

"Nếu như Triệu Thanh Bích đã làm gì bác Triệu, thì hiện trường đầu tiên phải là nhà họ Đường, cho nên việc đầu tiên điều tra là biệt thự của nhà họ Đường."

Đây là những gì Đình Vỹ đã nói với cô ấy.

Mọi ngóc ngách trong biệt thự của Đường gia, ngoại trừ không gian riêng tư, đều được gắn camera, nếu Triệu Thanh Bích không xóa camera, thế thì tin rằng sẽ có hình ảnh của bác Triệu trong video.

Nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy, khi Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu kiểm tra đi kiểm tra lại video, họ vẫn không thấy điều gì khác lạ.

Điều này không khỏi khiến họ nản lòng.

“Em đã xem gần mười lần, nhưng không phát hiện ra điều gì khác lạ” Lục Đình Chiêu dựa lưng vào ghế sô pha, bực bội vò đầu bứt tóc.

Đường Nhã Phương nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, Mặc dù Đình Chiêu nói rằng anh không thấy có gì lạ, nhưng Đường Nhã Phương cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô ấy tua lại video, chú ý đến thời gian ở góc trên bên phải video, nhíu mày, sau đó quay đầu hỏi Lục Đình Chiêu, "Đình Chiêu, bác Triệu lúc sau trong video này có vẻ hơi kỳ lạ?"

“Kỳ lạ?” Lục Đình Chiêu nghe vậy lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, vội vàng ngồi thẳng dậy, tiến lại gần máy tính, tay dùng chuột kéo thanh phát video, di chuyển qua lại mấy lần, lông mày chậm rãi nhưởng lên, không chắc chắn nói: “Hình như là có gì đó kỳ lạ."

“Còn nữa, nhìn xem!” Đường Nhã Phương cầm lấy con chuột trong tay, chậm rãi tua video về phía trước, đến một nơi rồi lại kéo quay lại, “Cậu có thấy video này liên kết có chút không đúng không, Nó có thể đã được chỉnh sửa và ghép lại với nhau không? "



Lục Đình Chiêu xem kỹ, sau đó gật đầu: "Quả nhiên là như vậy. Nếu đây là video đã được chỉnh sửa và nối lại, thì chứng tỏ video đã bị ai đó động tay động chân, tức là phần quan trọng nhất đã bị xóa, những gì chúng ta nhìn thấy là quả mù mà họ cố tình thực hiện ”.

Đường Nhã Phương nhìn bác Triệu đang đi trong video với vẻ mặt trịnh trọng, mắt cô chợt sáng lên, chỉ vào bác Triệu trong đoạn video và thốt lên: "Đây không phải là bác Triệu!"

“Phải không?” Lục Đình Chiêu bị sốc.

"Tôi có thể chắc chắn rằng không phải. Bác Triệu hồi còn trẻ bị thương ở chân, khi đi lại sẽ hơi khập khiễng, nhưng trong video người này đi lại rất hoạt bát, không giống bác Triệu chút nào.”

Bác Triệu đến nhà họ Đường từ khi cô hiểu chuyện, vì thế cô hiểu rõ hoàn cảnh của bác Triệu hơn ai hết.

Lục Đình Chiêu suy tư một lúc, rồi nói: "Chị dâu, chị cũng có thể đưa video giám sát trong sân nhà mình ra xem được không?"

Anh không nói, cô cũng quên rằng có một camera trong sân.

Và chính đoạn phim giám sát này mà cô đã sơ suất này có phát hiện mới.

Đó là thời điểm họ xác nhận đoạn video bị thiếu. Một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi biệt thự và có vẻ như đang ôm thứ gì đó trên tay. Video hơi mờ và ánh sáng khá tối. Họ không biết người đó là ai, anh ta đang ôm cái gì trên tay.

Xem mấy lần vẫn không thấy rõ. "Chị dâu ... Lục Đình Chiêu quay đầu nhìn Đường Nhã Phương.

Đường Nhã Phương dời ánh mắt từ video sang khuôn mặt anh, "Nói đi, ý kiến của cậu là gì."

"Chúng ta mạnh dạn đoán người mà người đàn ông này đang giữ là bác Triệu, sau đó tiếp tục điều tra, chị nghĩ thế nào?"

Đường Nhã Phương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Được, chúng ta cứ thế làm đi."

Thế là, Lục Đình Chiêu đã sử dụng mối quan hệ để lấy tất cả các camera giám sát dọc đường từ biệt thự của nhà họ Đường từ bên phía cảnh sát giao thông.

Sau đó hai người Đường Nhã Phương cẩn thận kiểm tra video giám