Chương 8: Ý tưởng

Editor: Băng Tâm

Dịch Hồng căn cứ theo những gì Dịch Thanh nói, lại cộng với thời gian ba người họ ngủ vào đêm qua. Thêm một phần phỏng đoán, Dịch Hồng đợi qua giờ Thìn, liền đem mấy con vật bắt được vào lúc sáng nướng lên.

Vì thế ba bạn nhỏ nhà ta lại lần nữa được mùi thịt nướng thơm ngát đánh thức.

Sau đó, bọn họ đã có nhận thức sâu sắc về thói quen ngủ nướng, của mình đã trì hoãn việc đi đường như thế nào và đồng thời bày tỏ sự hối hận của bản thân.

Dịch Hồng thần sắc phức tạp nhìn vẻ mặt áy náy của ba thiếu niên, đây là lần đầu hắn thấy con em quý tộc xin lỗi thường dân.

Tuy rằng thân phận hiện tại của hắn và Dịch Thanh là áp tiêu, nhưng cũng không khá hơn so với làm thích khách là bao nhiêu.

Những người có bản lĩnh như Hứa Mộng và Lê Yên Thanh, tâm cao khí ngạo là điều dễ hiểu. Rốt cuộc Dịch Thanh bị thương ở nơi hoang vu này đã nhờ công chăm sóc của bọn họ.

Bọn họ chỉ là muốn rời giường trễ hơn một chút, điều này một tên " tàn phế ", " nợ nần chồng chất " chỉ có thể dựa vào bọn họ để xuống núi là Dịch Thanh hoàn toàn có thể lý giải.

Bọn họ đâu có lỗi gì.

Nhưng ba người họ vẫn nói xin lỗi, không có luận ân tình, chỉ là trình bày sự thật.

Lê Yên Thanh: “Dịch Thanh hiện tại đang trọng thương, cần tĩnh dưỡng. Ở nơi hoang vắng này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, chúng ta phải vào thành càng sớm càng tốt, tìm một nơi yên tĩnh để chữa thương cho hắn, nghỉ ngơi đàng hoàn sẽ hỗ trợ thân thể hắn phục hồi nhanh hơn.”

Nơi này rừng núi hoang vắng, luôn có hổ báo rình mồi. Dịch Thanh tự chiếu cố bản thân đã khó, còn phải phân tâm đi bảo vệ bọn họ. Thế này chẳng phải là bị bọn họ kéo chân sao?

Lâm Vận Lạc gật đầu: “Bọn ta đã quen ngủ nướng. Nhưng hiện tại tình hình nguy cấp phải ưu tiên người bệnh. Đến giờ kêu bọn ta là được, kêu thật nhiều lần, buổi tối bọn ta cũng sẽ cố gắng ngủ sớm.”

Hứa Mộng nhìn thẳng hai người: “Hai lần không được thì ba. Sáng sớm ngày mai, cho dù bọn ta có dậy hay không, đều phải đánh thức.”

Hắn có thể nhìn ra được, Dịch Thanh và Dịch Hồng khi nói chuyện với bọn họ có vẻ như rất bình thường, nhưng đôi khi lại lộ ra sự rụt rè tự ti.

Đó là loại hèn mọn đã khắc sâu vào xương cốt.

Hứa Mộng từng tự mình nghiên cứu tâm lý học, nên có thể nhìn ra một số bản năng vô thức của con người. Cho dù Dịch Thanh và Dịch Hồng che giấu tốt cũng sẽ lộ ra một ít manh mối.

Hứa Mộng không khỏi suy nghĩ, sự tự ti Dịch Thanh bắt đầu từ bao giờ?

Khi Lê Yên Thanh chữa bệnh cho hắn? Hay là khi bản thân và Lâm Vận Lạc làm xe lăn?

Dịch Thanh dường như rất kinh ngạc đối với hiệu quả trị liệu từ đan dược của Lê Yên Thanh, cũng như kinh ngạc khi thấy xe lăn hắn làm.

Nhưng sự kinh ngạc đó không đến từ việc không có gì vẫn làm ra được.

Mà phảng phất sự kinh ngạc đó là do một món hàng quý hiếm, bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình.

Tựa như loại kinh ngạc khi đột nhiên nhận được một chuyến du lịch nước ngoài 7 ngày từ chương trình tv.

Vì vậy, chức nghiệp của họ ở thế giới này, hẳn là thuộc vào loại hình hi hữu.

Nói một cách chính xác hơn là không phải hiếm người làm công việc của họ, mà là vật bọn họ làm ra rất hiếm có.

Hứa Mộng dường như có thể lờ mờ nhận ra được chức nghiệp của bọn họ ở thế giới này, thuộc về giai tầng cấp cao.

Nhưng hắn không có ý định nói phát hiện này cho hai người kia biết.

Không có nguyên nhân nào khác, một là vì trước mắt nó chỉ là suy đoán, hai là do Dịch Thanh và Dịch Hồng có võ công thâm hậu.

Hứa Mộng có lý do để tin rằng thế giới này tồn tại một loại võ công khiến người ta ở cách rất xa vẫn có thể nghe được tiếng thì thầm to nhỏ.

Mà hết thảy điều này được Hứa Mộng khẳng định qua biểu hiện của Dịch Hồng, khi hôm nay bọn họ lại ngủ dậy muộn.

Nếu tối hôm qua thái độ của Dịch Hồng đối với bọn họ không khác Dịch Thanh là mấy.

Sau khi Hứa Mộng kể 36 kế cho tiểu đồng bọn nghe, thái độ của Dịch Hồng đối với họ như là…… sự tôn kính của thôn dân với tiên sinh dạy học.

Dịch Hồng nhìn ba thiếu niên trước mặt nhận lỗi, từ trước đến nay hắn luôn có ác cảm với con em quý tộc, nhưng giây phút này làm hắn sững sờ.

Sau đó hắn cười nhẹ tiếp nhận ý tốt của họ, tuy nhiên vẫn nói: “Không sao, nếu chúng ta đi nhanh hơn một chút thì ngày mai đã có thể thức dậy ở trong thành. Kêu các ngươi dậy sớm, e rằng là phải để lần sau, ngày mai chỉ sợ là không có cơ hội.”

Ba người Lê Yên Thanh sửng sốt, không lâu sau bọn họ liền biết nguyên nhân.

###

Dịch Hồng đẩy xe lăn cho Dịch Thanh đi trước, ba người bọn họ đi theo phía sau.

Đến giữa trưa, đi tới một vách đá.

Gió núi thổi tung bay góc áo, trước mắt họ là một thành trấn cổ đại.

Ngay lúc này, ba người mới cảm nhận rõ ràng mình đã xuyên không.

Nơi này, là cổ đại chân chính!

Không có những ngôi nhà cao trọc trời mọc san sát nhau, chỉ có những mái ngói thấp bé chen chúc nhau cách chân núi không xa.

Đây chính là thành Nam Minh trong lời Dịch Thanh.

Thành này vốn không phải gọi là Nam Minh, chỉ sau khi một lượng lớn dân tị nạn tràn vào thì nó mới được gọi bằng cái tên này.

Trước đây vị tân lãnh chúa của thành Nam Minh đã thu lưu dân chạy nạn, kiếm kế sinh nhai cho họ, nên mới có một thành trấn phồn thịnh như hôm nay.

Để tưởng niệm đoạn thời gian xây dựng thành trì vất vả, vị tân thành chủ kia đã sửa tên thành là Nam Minh.

Con đường rộng lớn đứt đoạn ở vách đá, ba người Lê Yên Thanh đứng ở đấy, bị gió núi thổi táp vào mặt, đại não nhất thời bị đông cứng.

Bây giờ họ đã hiểu vì sao Dịch Hồng nói đi mau hơn một chút, ngày mai đã có thể tỉnh dậy trong thành.

Cổng vào thành Nam Minh nằm ngay dưới vách núi.

Chỉ cần bọn họ có thể xuống núi trước lúc mặt trời lặn, khi cổng thành chưa đóng, đêm nay sẽ không cần phải ăn thịt thú rừng, còn có thể tắm rửa.

Về phần chi tiêu khi vào thành, tiền trong ba lô hệ thống có dùng được không vẫn chưa chắc chắn.

Nhưng còn có Dịch Hồng và Dịch Thanh ở đây, nên việc vay mượn sẽ không thành vấn đề.

Hiện tại vấn đề ở chỗ, nơi này là một vách núi!

Con đường mà bọn họ đã đi qua, là một con đường bằng phẳng, khiến bọn họ cho rằng mình đang đi trên đất bằng.

Nào biết địa hình nơi này rất kỳ quái?

Bọn họ vẫn luôn đẩy xe lăn đi phía trước, vậy mà chẳng hề có cảm giác lên dốc, nên tưởng chừng đang đi trên đất bằng!

Hơn nữa vách núi cao thế kia, phía sau chỉ có con đường mà họ đã đi qua, giờ phải làm sao để xuống núi?

Ba con gà yếu không hề biết kinh công, cộng thêm một người đang bị thương phải ngồi xe lăn và một người bình thường.

……

Bọn người Lê Yên Thanh trầm tư nhìn vách núi.

Dịch Thanh ở bên cạnh nhìn bộ dáng rầu rĩ của bọn họ, vừa định nói có một con đường nhỏ dẫn xuống núi.

Đã thấy Lâm Vận Lạc tay phải nắm chặt, đập lên lòng bàn tay trái, ánh mắt sáng lấp lánh: “Mọi người ơi, tôi có một ý tưởng táo bạo!”

Dịch Thanh ngậm miệng lại, Dịch Hồng cũng híp mắt nhìn sang.

Hai người họ đều rất tò mò, thiếu niên này có chỗ nào hơn người mà có thể ở chung với hai thiên tài.

Nhưng mà Lâm Vận Lạc chưa kịp trình bày ý tưởng cụ thể, đã bị Lê Yên Thanh vô tình cự tuyệt: “Tôi từ chối ý tưởng của cậu!”

Hứa Mộng gật đầu: “ Cộng một.”

Còn chưa nói ra kế hoạch, trực tiếp bị bác bỏ.

Ánh mắt lấp lánh của thiếu niên vụt tắt trong nháy mắt trở nên uể oải.

Dịch Thanh có tâm giúp tiểu ân nhân của mình một phen: “Sao không thử nghe cậu ta nói? Biết đâu có thể dùng được.”

Dịch Hồng cũng gật đầu, hắn thật sự tò mò. Tên tiểu tử áo lục này có năng lực thế nào mà có thể chơi chung với hai người kia.

Lê Yên Thanh cười lạnh: “Lần trước sau khi Lạc Lạc nói có ý tưởng táo bạo, ngày hôm sau liền lôi kéo ta và Hứa Mộng đi nhảy bungee.”

Hứa Mộng thấy vẻ mặt hoang man của Dịch Thanh và Dịch Hồng, hảo tâm giải thích:

“Nhảy bungee chính là buộc một sợi dây thừng quanh eo, đầu còn lại của dây thừng thì cột vào thân cây. Sau đó cúi người nhảy xuống.”

Dịch Thanh và Dịch Hồng:……

Dịch Hồng không nghĩ tới tiểu tử áo lục kia, không chỉ có không sợ rắn, mà còn nhiệt tình đi tìm cái chết.

Bản thân muốn tìm đường chết thì thôi đi, còn muốn kéo theo hai tiểu thiên tài cùng nhảy vực!

Người này không sợ chết sao?

Cho dù kinh công của hắn tốt, cũng sẽ không buộc dây nhảy vực, chỉ vì tìm kí©h thí©ɧ.

Dịch Thanh lại chú ý đến kết quả hơn: “Các ngươi từng nhảy?”

Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng vẫn Dịch Thanh cảm thấy không có khả năng. Ba người này không có vũ lực phòng thân. Muốn buộc dây nhảy vực không chết thì cũng tàn phế.

Xét cho cùng thì sợi dây thừng ở cổ đại nào có thể so sánh với dây chuyên dụng nhảy bungee ở hiện đại, kỹ thuật càng không thể sánh được.

“Bọn ta đã từng nhảy! Ngươi xem bọn ta vẫn còn sống mà! Cho nên…… nhảy thêm lần nữa cũng chẳng sao!” Lâm Vận Lạc khẳng định.

“Lần trước nhảy có đầy đủ biện pháp bảo hộ. Ở chỗ này thì có gì?” Lê Yên Thanh không chút do dự phủ quyết. Dây leo có thể so với dây thép sao? Nói đùa thật hài hước! Nếu là dây thừng có lẽ cô sẽ thử một lần, nhưng ở nơi hoang sơ này, chỉ có dây leo.

Không đáng tin cậy, quá không đáng tin cậy!

Bọn họ chỉ là thích tìm kí©h thí©ɧ, cũng không phải là tìm chết.

Trước sự khẳng định của hai người, Dịch Thanh và Dịch Hồng trầm mặc.

Họ thật đúng là không thể nào nghĩ tới ba kẻ nhát gan kia, lại có lúc lớn mật như thế?

“Kỳ thật…… Ta cũng có một ý tưởng lớn mật!” Trong lúc ba người kia đang thảo luận, Hứa Mộng lấy bốn mảnh vải từ trong ba lô hệ thống ra, nóng lòng muốn thử.

“Tôi cự tuyệt ý tưởng của cậu!” Lần này cự tuyệt chính là Lâm Vận Lạc.

“Vì sao lại không nghe thử?” Dịch Hồng tương đối tính nhiệm với khả năng của Yển sư.

Lâm Vận Lạc lấy dây thừng quấn hông có vẻ không đáng tin, nhưng là Yển Sư chắc là đáng tin.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, phần tính nhiệm đối với Yển sư này đã bị Lê Yên Thanh đánh vỡ.

Lê Yên Thanh giải thích: “Lần trước khi cậu ta nói có ý tưởng lớn mật, thì mang chúng ta đi chơi diều lượn!”

Nhìn dáng vẻ hoang mang của Dịch Thanh và Dịch Hồng, Hứa Mộng lại một lần nữa hảo tâm giải thích:

“Diều lượn là dùng một mảnh vải lớn buộc vào cây gỗ. Sau đó buộc vào thân người, từ trên núi cất cánh, nhảy xuống theo chiều gió. Chỉ cần có thể điều khiển hướng gió, chúng ta sẽ đáp đất an toàn!”

Nếu có thể điều khiển thì đáp đất an toàn, còn không thì sao?

Dịch Thanh và Dịch Hồng không hỏi, bọn Lê Yên Thanh cũng không có nói.

Đáp án của câu hỏi này quá đẫm máu.

“Các ngươi từng nhảy qua?” Dịch Hồng có loại trực giác ý nghĩ này thật kỳ quái, vì phàm là chuyện động đến tính mạng thì không nên làm.

Nhưng ba người này từng lấy dây thừng buộc bụng nhảy vực, loại chuyện chơi diều lượn cũng không phải là không thể.

“Nhảy rồi! Chẳng qua là mất cánh tay thiếu cái chân thôi mà!” Hứa Mộng hoàn toàn khẳng định sự an toàn của diều lượn.

Dịch Thanh và Dịch Hồng:……

Đây là anh hùng xuất thiếu niên sao?