Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Tình Chi Lộ

Chương 42: Chung quy vẫn mười tuổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối diện khó hiểu lời nói của Lâm Mĩ Mục, Lâm Chấn Khang thần sắc bất biến, tay phải chống cằm như đang một hồi phân vân suy tư.

Thời gian lúc này như kéo dài ra một đoạn, bầu không khí lặng trầm.

Bất chợt hắn ngữ điệu hứng thú gợi lên: "Trận lôi kéo này, tuy không thể theo đến cùng nhưng không hẳn là ta bỏ cuộc sớm, mà là ta đang đợi, đợi để ra bước cuối cùng."

Lâm Mĩ Mục ánh mắt chú ý đến nét mặt của Lâm Chân Khang, song nàng cũng nhanh chóng thu về, miệng cười nhạt một cái:

"Nếu gia chủ ý đã như vậy ta cũng không muốn nói thêm điều gì."

"Ngươi không hứng thú muốn biết bước cuối cùng mà ta nói sao." Lâm Chấn Khang nhếch miệng cười.

Hứng thú.

Ai nghe vậy cũng sẽ cảm thấy tò mò muốn biết. Tuy nhiên Lâm Mi Mục nàng cũng có điểm mấu chốt, cái gì người đã không dễ dàng tiết lộ cũng không cần thiết tra hỏi quá.

Chỉ thấy nàng nhẹ lắc đầu, lạnh lùng nói ra: "Gia chủ làm việc đều là có ích hết cho Lâm gia, cái ta hứng thú chỉ là ngài mang về lợi ích cho Lâm gia nhiều hay ít mà thôi."

"Ha ha ha ha, rất không tồi, ngươi lui được rồi." Lâm Chấn Khang phá lên cười.

Nhìn cho bóng lưng Lâm Mi Mục dần đi khuất, Lâm Chấn Khang ánh mắt bất ngờ trở lên âm trầm, mỉm cười vẻ mặt hoàn toàn thu lại.

Lâm gia nhìn tưởng như đoàn kết nhưng thực sự là cực kì riêng rẽ, mỗi thành viên trong đó đều luôn lấy lợi ích của mình làm đầu.

Chỉ là Lâm gia chủ hắn đây uy hϊếp quá lớn nên mới có thể miễn cưỡng mà đoàn kết.

Dươc liệu hao đến chỉ còn dùng được vài tháng. Còn không phải ảnh hưởng đến lợi ích gốc rễ của mình mới lên tiếng.

Lâm Chân Khang hắn lôi kéo vị luyện đan sư kia còn không phải vì tốt cho Lâm gia.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Lâm Chấn Khang trong lòng nộ khí khó mà tiêu tan.

Trong Lâm gia này ngoài một số thân cận nhất với hắn thì chỉ còn Lâm Mi Mục là có thể trông cậy vào được.

Câu nói vừa rồi của hắn chính là để thử xem nàng thực sự có giống như chúng trưởng lão kia không.

Nếu nàng trả lời vòng vo hoặc thẳng thắn nói có, là ngay lập tức coi trọng lợi ích riêng của mình.

Mà sự thật là nàng lại không quan tâm, giọng điệu chính là quan tâm đến lợi ích sau cùng của Lâm gia, cùng với ngữ điệu khó có thể coi là giả. Cái này là làm Lâm Chân Khang tin tưởng tạm thời đề thăng.

Tuy nhiên, chính bản thân mình mới là cần để tin tưởng nhất, kẻ khác vẫn là luôn có một tầng đề phòng bên ngoài.

Lâm Chấn Khang nhất thời nộ khí như tiêu tán, toàn thân trên dưới thả lỏng thư thái, dựa lưng vào sau ghế, ngay sau đó từ trong ngực áo lôi ra một khối ngọc giản đồng thời nhẹ nhàng truyền chân khí vào.

Một phút thời gian thoáng cái hao đi, Lâm Chân Khang vẻ mặt ngày càng dịu đi, bất chợt tinh quang trong mắt chợt lóe hắn mở miệng nói:

"Hắc lão!"

Câu nói như vu vơ một dạng phát ra lan tỏa trong không gian yên ắng, tưởng chừng như không hồi âm thì một giọng nói trầm thấp vang lên nho nhỏ truyền vao tai.

"Gia chủ cho gọi."

"Cầm lấy đồ này, đợi ba ngày trôi qua rồi mang đến đó cho ta, chú ý giữ thân phận đừng để lộ."

"Đã rõ, gia chủ ngài yên tâm."

Như trong lòng vẫn đang đè nặng hòn đá bất ngờ tan vỡ, Lâm Chân Khang nội tâm dịu đi vài phần, cả người chậm rãi đứng lên, cước bộ không nhanh không chậm rời khỏi nghị sự đường.

Bên ngoài vẫn là dạt dào mây trôi cùng cuồn cuộn mưa rơi, gió lạnh vi vu thổi.

Một mảnh lạnh ngắt không khí ngập tràn.

...

Bên Lăng gia, Lang Vô Thần nụ cười trên mặt ngày càng đậm.

Dược liệu vấn đề dù Lâm gia đã kiệt lực che dấu nhưng thoát làm sao khỏi mắt hắn.

Đối nghịch chính là dược liệu Lăng gia mấy chục năm nay tích lũy số lượng không phải dùng mắt thường mà hình dung được, không những thế tiêu hao bình thường cũng không nhiều nên đứng trước Thanh Liên đại lượng mua vẫn chỉ hao tổn một góc nhỏ, Lâm gia điểm này là hoàn toàn không thể so sánh được.

Nếu cuộc tranh dành cứ tiếp tục diễn biến như vậy, Lăng gia hắn chính là thắng cuộc rồi.

Chỉ có điều Lâm gia lão tặc kia chịu thua dễ dàng như vậy.

Không được coi nhẹ, cần suy tính thêm. Lăng Vô Thần lòng bàn tay vươn ra cửa sổ hứng mưa, ánh mắt thâm ảo mà nhìn ra xa xăm.

Ngày hôm nay cứ như vậy trải dài trong một trận mưa lớn.

Nước tích tụ trên nền đất ngày càng nhiều hóa thành từng vũng to lớn trôi dạt theo địa hình dốc mà chảy xuống để lộ chính lả lớp đất ẩm ướt đầy sức sống.

Màn đêm đen tối huy hoàng mà kéo dài, dập tắt mọi quanh minh, dưới chúng nhân ở dưới mà coi thường kiêu ngạo.

Mà tại Minh Hi thành phía bắc cách vài trăm dặm, một đoàn người áo choàng đen phủ đầy chậm rãi bước đi, ước chừng chính là khoảng mười người số lượng.

Hơn mười đạo đôi mắt đỏ ngầu lấp ló sau bóng tối mà nhìn lên phía trước, một trận sát khí cùng lăng lệ khí tức như ẩn như hiện quẩn quanh.

Đoàn người cước bộ dẫm lên cỏ cây mà đi, mặc cho gió mạnh cùng lạnh lẽo không khí thổi vẫn không ngăn được ý định di chuyển.

Mà đoàn người hướng đi chính là Minh Hi thành ở xa xa.

Đêm đen bốn bề hiu quạnh cùng yên tĩnh, người đến hay vô tình đi qua, lợi hay hại khó mà đoán trước.

Chỉ biết thời gian vẫn thả chậm trôi từ từ.

...

Mặt trời hình tròn như quả cầu ánh sáng tỏa ra nhàn nhạt cam sắc dần lo ló tại phía Đông.

Bóng đêm rốt cuộc cũng không giữ được huy hoàng mà bại trận chìm trong dĩ vãng để mặc ánh sáng lan rộng ra xung quanh.

Giờ phút này Minh Hi thành đường đất theo nước mưa chưa trôi hết phi thường ẩm ướt, một tầng mỏng như bùn nhão một dạng trải dài phía trên.

Tuy vậy cũng không ngăn được đối người bước đi, chẳng mấy chốc nhân khí dâng cao, ấm cúng khí tức ngập tràn.

Theo làn gió mát lạnh liên tục thổi qua kẽ cửa sổ lọt vào bên trong, va đập mạnh mẽ lên mặt, Thanh Liên mới chậm rãi từ trong giấc ngủ trung tỉnh lại.

Thân hình tinh lực sau đêm ngủ đã hoàn toàn khôi phục ban đầu, mạnh mẽ ý chí kéo lấy thân thể từ trong vỏ chăn bông trắng ngồi bật dậy, Thanh Liên ánh mắt nhanh chóng từ mê man buồn ngủ ngay lập tức trở lên âm trầm tỉnh táo.

Hắn thân thể tuy là của thanh niên nam tử, người trưởng thành nhưng chung quy cốt lõi vẫn là đứa nhóc mười tuổi, không ngủ không nghỉ ắt sẽ gây nên hao tổn về chất, ảnh hưởng đến não bộ phát triển.

Thích hợp ngủ nghỉ đan xen với tu luyện vẫn là tốt nhất đối với hắn lúc này, làm quá sức dù lợi ích nhất thời đạt được to lớn nhưng kéo dài về sau chính là tuột dốc không phanh.

Thân hình đứng thẳng mà tiến gần đến bên cửa sổ, hai tay dang ra mạnh mẽ mở rộng hai cánh.

Đón lấy chờ đợi chính là dạt dào không khí thoáng đãng cùng tươi mát tư vị theo ánh sáng nhè nhè chiếu đến dấy lên một cái cảm xúc dễ chịu khó có thể hình dung bằng lời.

Thanh Liên ánh mắt cũng chỉ là nhìn lướt qua bên ngoài rồi cũng lạnh lùng dứt khoát li khai.

Đan các ngài mới bắt đầu là khá bận rộn, hắn các chủ cần phải đích thân đứng đằng sau chỉ đạo một số việc, nhất là gần đây nhân viên làm việc vì bị hắn gϊếŧ quá nhiều mà trở nên thiếu hụt cần bổ sung.

Mà đan các nhân viên tuyển chọn không thể qua loa được, đủ tiêu chuẩn đánh giá cùng với phân thượng danh khí mới có thể thông qua.

Cứ như vậy nói là làm, tại đan các thông qua Phúc Lão truyền tin khắp Minh Hi thành, khắp nơi người người nội tâm xảy ra một trận nhộn nhạo, tâm lí giằng co.

Tại một con đường nhỏ bên rìa Minh Hi thành mép ngoài, liên tục không ngớt âm thanh chửi bới, đáng đập tay chân vang lên.

Mà phóng mắt tới nhìn, khung cảnh là rõ ràng hiện ra.

Một thiếu niên ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù, chân tay dưới lớp vải mỏng lộ ra hàng loạt vết thâm tím trên đó, mà thiếu niên tình cảnh bây giờ là phi thường thảm hại.

Một mình hứng chịu như mưa rơi một dạng quyền cước loạn đả, trên mặt trên bụng trên lưng, không lúc nào là không chịu đau nói cảm xúc.

Đối với người khác đánh đập thiếu niên này một chút hé răng rêи ɾỉ kêu đau cũng không có, quyền đầu nắm thật chặt, hai hàm răng mạnh mẽ cọ xát cố chịu đựng, trong con mắt u tối kia chính là một ý chí kiên cường vững chắc chư núi đá không thể lay chuyển.

"Nộ khí trong người ta hết rồi, coi như ngươi may mắn Hàn Tư, chúng ta đi." Cầm đầu to lớn thiếu niên dừng lại đánh đập miệng quát lớn, phất tay ra hiệu động bọn thối lui.

"Bao cát vĩnh viễn là bao cát thôi, ha ha ha ha."

"Phế vật của tạp chủng."

Nhìn đám người lần lượt rời đi, thiếu niên tên Hàn Tư cũng lảo đảo mà dùng hai chân run rẩy đứng lên, bước đi bước thấp bước cao, thân hình như lung lay muốn đổ tuy nhiên lấy một kiên cường ý chí mà vẫn đi được tiếp.

Xung quanh mọi người nhìn một màn này nhưng không ai ra can ngăn, vẻ mặt tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra, một số còn quăng hứng thú ánh mắt nhìn.
« Chương TrướcChương Tiếp »