Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Tình Chi Lộ

Chương 33: Lâm gia gia chủ, Lâm Chấn Khang

« Chương TrướcChương Tiếp »
Để có thể bước đầu lĩnh ngộ được chữ Cô, bắt buộc phải vứt bỏ tình cảm.

Nói như vậy...Thanh Phong ánh mắt thâm thúy nhìn vào lòng bàn tay, từng dòng chân khí theo ý niệm lượn lờ ly thể.

Đây là muốn hắn đi theo vô tình đạo sao!

Dù cho ba mươi năm kiếp trước sống nhàm chán. Dù cho mười năm kiếp này sống vô cảm.

Vứt bỏ tình cảm, sống một cuộc sống trong cô độc, hắn làm được không.

Nhẹ lắc đầu một cái, Thanh Phong gạt bỏ đi tâm tư, tiếp tục tĩnh tâm mà toàn lực tham ngộ chữ Hoang.

Đi theo vô tình chi lộ thật sự quá khó quyết định, Thanh Phong hắn chưa đủ quyết tâm.

Thời gian đếm ngược cũng chỉ còn một năm.

...

Nồng nặc mùi máu tươi theo gió thổi lan tỏa, khí lưu tanh nồng như ẩn như hiện.

"Cho ngươi một cơ hội sống sót ngươi có muốn không." Hắc Liên nở một nụ cười thân thiện nhìn xuống một nữ tử đang nằm chật vật trên mặt đất.

Đối diện nữ tử đang trong một trạng thái kinh hãi tột cùng, hai tay ôm đầu, thân thể kịch liệt run rẩy, trong ánh mắt nàng chính là một màu đen không hề có tia sáng.

Nàng nghe hết câu nói, trong đầu bản năng muốn sống mãnh liệt trỗi dậy, nàng run rẩy ngẩng đầu lên nhìn rồi lia lịa gật đầu.

"Tốt!" Hắc Liên nụ cười trên môi càng đậm, như chỉ chờ có thế hắn nhẹ nhàng nói ra: "Ngươi có biết Minh Hi thành không."

"Ta...ta biết, biết, biết." Nữ tử không hề chần chừ mà ngay lập tức trả lời.

"Vậy Minh Hi thành vị trí ngươi có rõ?" Hắc Liên cười cười hỏi.

"Là ở phía Tây, cách thôn vài dặm." Nữ tử trả lời, ngay sau đó nàng với mong chờ vẻ mặt mà nhìn Hắc Liên:

"Vậy, ta...ta được sống?"

Trước sự chờ mong của nữ tử chính là một bàn tay giơ ra nắm lấy đầu nàng.

Nương theo một thanh thúy âm vang lên, đầu của vị nữ tử như dưa hấu một dạng vỡ vụn ra, cả thân thể đầu biến dạng vô lực mà ngã xuống đất.

Thu lại tay, Hắc Liên nở một nụ cười tà ác, ánh mắt thoáng âm trầm.

Tay trái cầm lên một chân của thi thể mà kéo lê tiến về phía trước, máu chảy ra in trên đất trải dài một đoạn.

Một tòa núi nhỏ thi thể chất hiện ra trước mắt, chân cụt, tay đứt, đủ mọi loại người, từ những cụ già gần đất xa trời thân thể đứt đoạn cho đến những hài đồng hôm qua vẫn còn nô đùa vui vẻ mà giờ đây hai mắt trắng dã, miệng há to chảy xuôi dòng máu đỏ.

Róc rách, róc rách!

Máu tươi từ trên chảy xuống từng dòng hòa vào làm một như suối nguồn lan tỏa ra xung quanh.

Vô cảm nhìn một màn này, Hắc Liên ánh mắt toát ra sự tham lam.

Huyết nhục thực sự quá nhiều.

Tuy nhiên ngay lập tức áp chế lại du͙© vọиɠ mà ném thi thể trên tay lên phía trước, trong đầu câu thông Bất Diệt thần ấn.

Hơn một trăm đạo xúc tua vàng óng chợt hiện đâm xuyên qua núi thây, cắm rễ trên đó điên cuồng mà hút đi chất dinh dưỡng.

...

Rắc! Nắm chặt năm ngón tay phải lại, Hắc Liên âm thầm mà cảm nhận, bất chợt hắn có chút thất vọng.

Lực đạo cùng mật độ chắc chắn ở tay phải mới khôi phục đến nhất lưu võ giả, tức đạt năm trăm cân.

Thu nhiều huyết nhục như vậy, cả một thôn hơn ngàn người mới chỉ khôi phục chừng đó.

Xem ra người thường vẫn là gân gà, chỉ có thể lấy số lượng đè chất lượng.

Liếʍ liếʍ môi, Hắc Liên nhếch miệng cười: "Võ giả huyết nhục không biết vị như nào, thật có chút thèm khát."

Thông qua một số người hắn cũng đã biết mình bất tỉnh cũng được ba ngày.

Trong ba ngày này, xảy ra dị biến Phong Long đoàn bị diệt ở Tử Vong sâm lâm có khả năng rất lớn đã bị Lâm gia phát hiện ra, tuy nhiên dù chưa bị lộ hay bị lộ hắn cũng cần phải hành động thật cẩn thận, nếu không mạng này không giữ thêm được lần nữa.

Ý niệm trong đầu hơi động, chỉ thấy lớp da bên ngoài cùng một nửa bên trái của Hắc Liên lúc nhúc động, ngay sau đó bắt đầu tách ra cuộn lại thành một khối huyết nhục to bằng nắm tay.

Bóp bóp khối huyết nhục, Hắc Liên mày hơi nhăn.

Khối huyết nhục này so với ban đầu bị tổn hại bảy phần, chỉ còn ba phần là dùng được.

Xem ra chỉ có thể bao phủ được mặt cùng phần cổ.

"Vậy cũng đủ rồi." Hắc Liên nhàn nhạt nói, tiết kiệm được đến đâu thì hay đến đó, huyết nhục là không dễ kiếm.

Khối huyết nhục trên tay theo chân khí một lần nữa gia trì thì hóa thành một bãi thịt bám lên trên phần mặt của Hắc Liên.

Lúc này gương mặt một lần nữa thay đổi cực lớn, góc cạnh rõ ràng, soái khí tuấn dật.

Cười lên một tiếng phá vỡ yên tĩnh:

"Hắc Liên tên này bỏ đi, từ nay ta là Thanh Liên."

Thanh Liên đầu nhẹ nhàng lắc, xương cốt vận động kêu răng rắc, cước bộ nhanh chóng ly khai Đào Nguyên thôn hướng về phía Tây mà tiến.

Thanh Liên bóng lưng đi khuất để lại phía sau chính là chồng chất quần áo cùng một vũng máu loang lổ trải dài trên mặt đất.

Gió lạnh từ từ thổi.

Đào Nguyên thôn chìm vào trong tĩnh mịch.

...

Tốn ba giờ đồng hồ liên tục chạy, rốt cuộc Thanh Liên cũng tiếp cận Minh Hi thành phụ cận.

Vất cho lính canh năm viên hạ phẩm nguyên thạch, Thanh Liên thuận lợi tiến nhập thành.

Lần này hắn hoàn toàn không có đi thuê phòng trọ mà trực tiếp dùng đại lượng kim tệ mua hẳn một khuân viên mấy trăm mẫu đồng thời thuê vô số người giúp việc.

Đây chính là muốn làm một cái đại phú hào danh tự.

Trước phủ treo ba chữ to lớn, Tĩnh Mịch phủ.

Bên trong, tại gần một cái hồ nước óng ánh bạc, đứng gần đó Thanh Liên mặc một bộ hắc bào rộng thùng thình, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn lên trời.

Từ xa hớt hải chạy đến một lão giả, lão giả mặt mày cung kính thưa: "Thanh Liên công tử, đồ vật ngài cần đều là mua được hết, hiện đang chờ ngài đến xử lí."

Thanh Liên gật nhẹ đầu, chậm rãi bước đi, cả người tràn ngập phong phạm của một bậc cao nhân.

Kinh Tung thảo, Ma La cỏ, Mặc thủy gỗ, nhân sâm trăm năm,...

"Tốt!" Nhìn đống đồ vật trước mặt, Thanh Liên toát ra hài lòng chi sắc.

Tất cả chúng chính là để Thanh Liên hắn luyện đan.

Trong Đại Việt quốc truyền thừa có rất nhiều thông tin về luyện đan chi thuật, tất cả đều là tinh túy trong tinh túy.

Mà Thanh Liên hắn với ngộ tính thiên giai đương nhiên không khó để có thể nắm được căn bản, chỉ cần thời gian không đến mười ngày.

Thu toàn bộ vào trong túi trữ vật, Thanh Liên một mình tiến nhập mật thất.

Chậm rãi đi đến gần một đan lô to lớn, Thanh Liên nhìn mà có chút cảm khái.

Minh Hi thành mặc dù chỉ là tiểu thành nhưng đồ vật vẫn rất là phong phú, nhất là đan lô loại này không thiếu, mặc dù phẩm chất không cao.

Đan lô phẩm chất chia thành hạ, trung, thượng, cực. Phẩm chất càng cao tỉ lệ luyện ra đan dược càng đề thăng.

Mà đan lô trước mặt Thanh Liên chính là hạ phẩm đan lô, được rèn bằng tinh thiết loại cao, giá cả lên đến một trăm viên hạ phẩm nguyên thạch.

Cẩn thận lấy ra từng loại thảo dược vật liệu, Thanh Liên trong đầu pháp quyết chợt hiện.

Ngọn lửa bùng bùng cháy, chân khí bao khỏa hai tay không lúc nào là không tiêu hao.

Từng giọt mồ hôi xuất hiện chảy xuôi trên khuôn mặt.

Thanh Liên toàn lực nhập tâm, quyết luyện cho ra thành phẩm.

...

Tại nghị sự đường của Lâm gia, năm cái lão giả ngồi ở hai bên, chính giữa chính là một trung niên nam tử đang tọa vị.

Mỗi người trên nét mặt đều hiện ra một vẻ trầm lặng, ánh mắt thoáng u ám, không khí phá lệ ngưng kết.

Bất chợt chính giữa đang ngồi trung niên nam tử lên tiếng, trong giọng nói ẩn ẩn một đoàn lửa giận:

"Vẫn chưa tìm ra hung thủ, gần một tháng trôi qua rồi, rốt cuộc các ngươi làm việc kiểu gì, hả."

Ngồi ngay cạnh phía bên trái, lão giả mặt hồng bào miễn cưỡng nói, ý đồ dịu đi cơn giận:

"Gia chủ, thực sự trận pháp đưa cho Lâm Khung Mệnh tự bạo đã xóa đi toàn bộ manh mối, một chút chứng cứ cũng không lưu lại."

Trung niên nam tử này chính là gia chủ Lâm gia, tên Lâm Chấn Khang, chỉ thấy hắn tay đập mạnh lên bàn, nộ hỏa càng lớn:

"Đến cả nhất cấp đỉnh phong trận đồ, họa linh phong cũng bị mất, mất mát lớn như vậy mà ngươi còn ăn nói tựa như chưa có chuyện gì xảy ra."

Lão giả khác vội vàng hạ hỏa:

"Gia chủ bớt giận, thực sự những ngày nay bọn ta đều toàn lực tra tìm manh mối, dù chưa phát hiện ra hung thủ nhưng cũng không phải không có thu hoạch."

"Thu hoạch! Nói!" Lâm Chấn Khang nhàn nhàn nói.

"Là..." Lão giả này nhanh chóng từ trong túi trữ vật lấy ra một mai ngọc giản đưa cho Lâm Chấn Khang.

"Rắc!" Bóp nát mai ngọc giản trong tay, Lâm Chấn Khang mặt mày bất chợt đổi sắc, chỉ thấy ánh mắt của hắn càng trở nên âm trầm.
« Chương TrướcChương Tiếp »