Chương 5

Editor: VyVy

Beta: NuanYang

************

"Chắn chắn là một người mẹ đàn ông," Lục Thức lau nước mắt trên mặt Lục Mộ Bạch, nói, "Không được khóc."

Nhưng Lục Mộ Bạch vẫn oa oa khóc lớn như cũ, bộ dạng rất đáng thương, khiến Hàn Tư Tiệp nhịn không được mà liên tục quay đầu lại, cùng Liễu Trạch Hi hai mặt nhìn nhau.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Liễu Trạch Hi vô duyên vô cớ thêm một thân phận "người mẹ đàn ông", vừa xấu hổ vừa không nói nên lời, muốn dỗ dành Lục Mộ Bạch, lại không biết phải mở miệng thế nào. Cậu muốn giải thích với Lục Mộ Bạch, cậu không hề có chút nào muốn làm "một người mẹ đàn ông".

Liễu Trạch Hi kéo tay áo Lục Thức, "Anh câm miệng đi."

Lục Thức không để ý đến cậu, lấy một bình sữa từ sau lưng ghế dựa trẻ em đưa cho Lục Mộ Bạch, kêu nhóc uống nước, "Lục Mộ Bạch, không được khóc nữa, nếu không bố sẽ lập tức đưa con về nhà trẻ Lá Xanh."

Ma quỷ.

"Bố......" Lục Mộ Bạch nghe thấy từ ngữ nhóc chán ghét nhất, ôm lấy ly nước, thút tha thút thít nức nở mà nói, "Con không... không đi nhà trẻ đâu...."

"Vậy con có muốn mẹ là đàn ông hay không?" Lục Thức hỏi.

"Muốn......" Lục Mộ Bạch vừa khóc vừa uống nước, nhóc không thể cãi lại Lục Thức, chỉ có thể thỏa hiệp, thậm chí quay đầu gọi Liễu Trạch Hi, "Mẹ."

Kêu xong còn nấc một cái, hô hấp còn hơi dồn dập, nước mắt giống như sẽ chảy ra bất cứ lúc nào.

"......"

Chú ý tới ánh mắt khác thường của tiểu trợ lý, Liễu Trạch Hi lấy giấy lau nước mũi giúp bé con, "Con vẫn gọi là chú đi."

Bé con mít ướt, con thật sự hiểu rõ ý nghĩa của "người mẹ đàn ông" sao? Phải biết, "người mẹ đàn ông" với một người đàn ông đột nhiên làm mẹ khác nhau rất lớn.

Lục Mộ Bạch nhìn nhìn Lục Thức, có chút không biết làm sao: "Bố không vui...... Con không cần đi... đi học."

Lục Thức: "Nghe mẹ nói, con không cần đi học."

Lục Mộ Bạch ngó trái, ngó phải, vẻ mặt mê man. Anh trai xinh đẹp này rốt cuộc là chú hay là mẹ?

Liễu Trạch Hi: "......"

Dây dưa mãi không xong, anh mới là mẹ nó.

Vì để phòng ngừa Lục Thức nói bậy, Liễu Trạch Hi không hề hé răng, cầm lấy bánh bao chiên cùng cháo bát bảo vẫn còn hơi nóng, yên lặng oán giận, bữa sáng nhà hào môn gì mà keo kiệt vậy.

Cậu cắn một ngụm bánh bao, uống hai ngụm cháo, thấy bầu không khí có chút nặng nề, nhịn không được tìm đề tài, "Lục Thức, đầu bếp nhà anh tốt nghiệp trường học nào?"

"Sao vậy, em muốn học nấu cơm à?" Lục Thức liếc liếc cậu, "Đây cũng là chuẩn bị cho việc kết hôn sao?"

Liễu Trạch Hi đè thấp tiếng nói, cẩn thận mà kiến nghị nói: "Anh có thể nói nhỏ chút hay không, vì Lục Mộ Bạch mà suy xét, anh nói kết hôn liền kết hôn, còn tìm mẹ đàn......đàn ông, như vậy nhóc con sẽ đau lòng lắm."

"Em có phải không muốn kết hôn với tôi hay không?" Lục Thức sắc bén nói.

"......" Cái này còn phải hỏi sao?

Liễu Trạch Hi không dám nói thẳng, "Không có, tôi chỉ là hy vọng anh cân nhắc lại."

Lục Thức kề sát lỗ tai Lục Mộ Bạch, nói: "Thật ra bữa sáng hôm nay là mua. Về sau nó có thể ăn cơm mẹ đàn ông làm, sẽ không đau lòng."

Liễu Trạch Hi hoài nghi bản thân bị lừa hôn, cậu mới 21 tuổi, lại phải làm bảo mẫu cho một đứa nhóc ba tuổi rưỡi sao? Sợ hãi hôn nhân, tìm một cơ hội trốn đi.

"Cũng không thể buông thả vậy chứ, tiếp tục như thế, khắp nơi đều biết anh muốn kết hôn cùng đàn ông, nếu việc này truyền ra, anh không sợ ảnh hưởng tới cổ phiếu Lục gia sao?"

Rốt cuộc trong hoàn cảnh này, hai người đàn ông ở trong nước kết hôn, không có hiệu lực pháp luật không nói, còn dễ dàng trêu chọc thị phi, cậu thì không sao, nhưng với Lục Thức thì vô cùng bất lợi.

Lục Thức bỗng nhiên tới gần cậu, giống như tùy ý nói: "Nói cho em một bí mật, tôi tính toán huỷ hoại Lục gia, chơi chết Lục Chi Chương."

Lục Chi Chương là cha Lục Thức, chủ tịch tập đoàn Lục thị, nhân vật phong vân trên các kênh tin tức kinh tế tài chính.

Cả người Liễu Trạch Hi run lên, né tránh tầm mắt trầm tĩnh của hắn, tiếp tục ăn sáng, làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng mà ăn không có cảm giác gì, ánh mắt trống rỗng, trong trí nhớ hiện lên một đoạn hình ảnh đẫm máu.

Cậu cảm thấy Lục Thức không có nói giỡn, ít nhất Lục Thức của ba năm trước đây thật sự sẽ chém người...... Cậu thấy.

Nếu Lâm Bội Bội cẩn thận một chút sẽ phát hiện, Liễu Trạch Hi không chỉ bài xích Lục Thức, hơn nữa còn sợ hãi Lục Thức.

Lục Thức phát hiện ngón tay cậu phát run, nắm lấy tay trái cậu sau đó buông ra ngay, "Lừa em đấy."

Chuyện này chẳng buồn cười chút nào. Cậu biết, Lục Thức mượn cơ hội gõ tỉnh cậu.

Lúc này trợ lý hỏi: "Thiếu gia, Liễu thiếu gia, xe phải đi hướng nào?"

Liễu Trạch Hi phục hồi tinh thần, đột nhiên ho khan hai tiếng, chưa kịp thích ứng mà nói: "Chào anh, anh cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi."

"Vâng, Liễu tiên sinh, thật ngại quá." Trợ lý vô cùng cẩn thận thay đổi cách xưng hô.

"Không sao không sao, anh tên là gì?"

"Hàn Tư Tiệp. Tôi là trợ lý sinh hoạt của Lục thiếu, phụ trách giải quyết những vấn đề về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, nếu có yêu cầu, ngài có thể thêm phương thức liên hệ của tôi, gọi bất cứ lúc nào."

Vậy có nghĩa là anh ta hiểu rất rõ lịch trình hằng ngày của Lục Thức? Liễu Trạch Hi lập tức móc di động ra, "Được được, phiền anh lưu số điện thoại của tôi vào."

Hàn Tư Tiệp không nghĩ tới cậu thật sự muốn lấy, theo bản năng nhìn biểu cảm Lục Thức.

Lục Thức nâng Lục Mộ Bạch đang ngủ gà ngủ gật ôm lên đùi, vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, dường như không quá để ý, "Đi quảng trường Lục thị, chạy chậm một chút."

Nghe được lời hắn nói, Lục Mộ Bạch đột nhiên mở to mắt, ngập ngừng nói: "Bố, công viên giải trí đâu? Gạt người là chó nhỏ...... Nói cho ông nội......"

Lục Thức hỏi: "Lục Mộ Bạch, con cần bố hay cần ông nội?"

Lục Mộ Bạch luống cuống, "Cần bố, cần bố, bố đừng đuổi con đi mà."

Nhóc con lại bị người bố xấu xa dọa khóc. Thật là đáng thương, mới mấy tuổi đầu đã phải chịu áp lực mà nó không nên có.

Liễu Trạch Hi nhỏ giọng đề nghị: "Chúng ta đi công viên giải trí trước đi, trung tâm thương mại hiện giờ còn chưa mở cửa đâu."

"Bố, nghe lời mẹ đi." Lục Mộ Bạch giành trước.

Liễu Trạch Hi: "......"

"Được rồi." Lục Thức nhìn hai người, xoay mặt đi, khóe miệng ẩn ẩn cười một chút.

Kết quả, công viên giải trí cũng chưa mở cửa. Bọn họ ở bên ngoài đợi nửa giờ, mới mua được vé đi vào.

Ở trạm đầu tiên của công viên giải trí, Lục Mộ Bạch muốn ngồi ngựa gỗ xoay tròn, nhóc còn nhỏ, yêu cầu phải có người lớn ở bên cạnh che chở, nhưng Lục Thức không muốn đi cùng, nhóc đành phải đem hy vọng đặt ở trên người mẹ đàn ông mới tới này.

Liễu Trạch Hi không vui, đẩy đẩy Lục Thức, "Anh đi đi, tôi không muốn cưỡi con ngựa kia, ấu trĩ chết được."

Đây đều là trò chơi mười mấy năm trước cậu đã chơi qua, hiện tại cậu là người trưởng thành, hẳn là muốn khiêu chiến trò chơi kí©h thí©ɧ.

Lục Thức cúi đầu nhìn cậu, lời nói có ý ám chỉ, "Vậy em muốn cưỡi con ngựa nào? Có cần tôi giúp em không?"

??? Là cái điều mà cậu đang nghĩ đến sao? Trong đầu Liễu Trạch Hi đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.

Lão sư, anh thật sự không giống như xưa. Ba năm không gặp, rốt cuộc là ai đã thay đổi?

Hết chương 5.