Chương 44: Không Trả Lời

Hôm nay Hứa Cận gửi cho Chu Tuế Tuế rất nhiều tin nhắn, một tin cô cũng không trả lời, anh giận đến mức lên lớp tìm gặp cô.

Anh xông vào phòng học, trước mặt mọi người, gỡ xấp bài kiểm tra trước mặt Chu Tuế Tuế ra, vẻ mặt ủ rũ hỏi cô: "Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi!"

Tối qua cô không trả lời tin nhắn của anh, anh còn chưa tính toán với cô, hôm nay cô lại không trả lời.

Ý gì đây?!

Hôm qua Chu Tuế Tuế không ngủ đủ giấc, răng lại đau nên hôm nay cô hoàn toàn không có tinh thần, việc Hứa Cận đến tìm cô có bị người khác bàn tán hay không cô cũng không quan tâm nữa.

“Tôi không bật điện thoại.” Cô giơ điện thoại lên bấm, màn hình không có phản ứng gì.

Trước đây cô có bật điện thoại bởi giáo viên thỉnh thoảng tìm cô đến phòng làm việc bảo cô đăng kí cuộc thi gì đó.

Nhưng hôm nay cô tắt máy là vì dạo gần đây có quá nhiều tin nhắn và cuộc gọi quấy rối, xem những tin nhắn thô tục ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên cô đành tắt máy.

Các video có ảnh hưởng tới cô, dường như còn ảnh hưởng nặng hơn những gì mà cô ấy tưởng tượng.

“Sao cô cứ ôm mặt vậy?”

Hứa Cận không hỏi thêm về việc cô tắt điện thoại, học sinh ngoan có lẽ đều tắt máy trong giờ học, điều anh quan tâm hơn cả là hành động kỳ lạ của cô.

Ngữ khí anh hiện rõ sự quan tâm khiến cho bạn học hóng hớt xung quanh bàn tán sôi nổi, đều đoán già đoán non quan hệ của hai người.

“Trước đây họ có quen nhau sao? Từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy rồi?”

“Chẳng lẽ vì video kia sao? Bọn họ không ở bên nhau thật rồi đấy chứ!”

Bọn họ lén bàn tán sau lưng người khác mà còn không biết che giấu, đứng trước mặt hai người họ lớn tiếng như vậy mà được sao?



“Bị nhiệt, đau răng.”

Chu Tuế Tuế buồn bực nói ra bốn chữ, sau đó đổi bên, tiếp tục nằm bò ra bàn.

Đúng lúc này thì tiếng chuông vào lớp vang lên, Hứa Cận nhìn giáo viên đã vào lớp trước, nói thêm một câu rồi đi ra ngoài.

“Buổi trưa sau khi tan học đứng đợi tôi ở cổng sau trường.”

Cổng sau trường buổi trưa.

Hứa Cận vội vã bước ra từ cửa sau, theo sau là vài học sinh kém có quan hệ tốt với anh.

“Anh Cận, anh đi vội như vậy làm gì, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn, ăn xong thì làm trận bóng, em đem bóng ra rồi.” Phì Tử ôm bóng trong tay, khoác vai Hứa Cận.

Nhưng bây giờ Hứa Cận không rảnh đếm xỉa tới bọn họ, ngoảnh lại hỏi vài người: “Bọn mày biết cổng sau trường có chỗ nào bán trà lạnh không? Loại giảm nhiệt ý.”

“Anh Hứa bị nhiệt sao?”

“Không phải tao, nhanh nói xem có hay không!” Hứa Cận sốt ruột giục một tiếng.

Nghe nói trà thảo mộc đắng nguyên vị có tác dụng hạ nhiệt, anh muốn mua một cốc cho Chu Tuế Tuế thử, nếu không được, buổi tối sau khi tan học sẽ đưa cô đi bệnh viện.

“Trong hẻm có một tiệm bán.”

Phì Tử chỉ vào một hẻm nhỏ trong phố ăn vặt, tiếp tục nói: “Có điều anh Hứa, trà lạnh đó rất đắng, lần trước em còn phải nôn ra, nếu như anh muốn uống thì phải chuẩn bị sẵn đường trước nếu không hôm nay anh sẽ không nuốt nổi cơm đâu.”

Hứa Cận nghe nói trong hẻm nhỏ có bán liền bỏ lại những người này mà đi mua luôn, không thèm nghe mấy lời vô nghĩa của bọn họ.