Chương 29: Có Muốn Dừng Lại Không? (Hơi H)

“Chu Tuế Tuế, có muốn tôi dừng lại không?”

Hứa Cận đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn chằm chằm cô đang thở hổn hển, hai tay đặt trên chiếc khăn tắm đang quấn quanh eo, có thể bị tuột ra bất cứ lúc nào.

Mặc dù anh ấy nở nụ cười trên môi khi hỏi câu hỏi này, nhưng giọng điệu đầy cám dỗ và đe dọa.

Dù cô có trả lời thế nào, anh cũng sẽ không dừng lại.

“Anh dừng lại nổi không?”

Chu Tuế Tuế nghiêng đầu cười với anh, ảnh mắt thoáng lên vẻ gian xảo, nhưng căn phòng tối om, Hứa Cận lại không thấy được điều đó.

Hứa Cận có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, anh cởi khăn tắm trên người, bế cô đi về phía giường.

May là tối nay anh đã đi bệnh viện nên mới có sức bế cô.

Cả hai lăn lộn trên giường, cuối cùng Chu Tuế Tuế vẫn không thắng nổi Hứa Cận, bị anh đè xuống.

Tiếng thở hổn hển tràn ngập khắp căn phòng, cơ thể cọ xát vào ga giường phát ra âm thanh sột soạt, cô khẽ rên khiến Hứa Cận hưng phấn tột độ.

Bên dưới cứng như lửa đốt, nó giống như một cây gậy áp vào đùi cô, cảm giác mềm mại này anh chưa từng được trải qua.

Họ hôn nhau, đều cảm nhận được mái tóc vẫn chưa khô hẳn của đối phương.

Hứa Cận bị du͙© vọиɠ chiếm hết tâm trí hơn nữa anh còn uống thuốc, chưa được bao lâu thì mồ hôi đầm đìa, đầu óc choáng váng, mọi hành động của anh đều là bản năng do du͙© vọиɠ điều khiển.



Phần dưới của anh cứng đến mức co giật, rất cần sự an ủi, giống như anh bị sốt và cần sự chăm sóc của cô vậy.

Hứa Cận một tay chống lên giường, hơi cong người lên, vòng tay qua eo Chu Tuế Tuế giúp cô lật người, để cô nằm sấp trên giường.

Anh đè cơ thể nặng nề của mình lên, tận hưởng kɧoáı ©ảʍ khi cọ xát vào làn da cô.

Tấm lưng vừa mỏng manh vừa mềm mại của cô, khiến Hứa Cận vô thức sờ tay lên cằm, anh sợ râu của mình sẽ làm cô bị thương.

Thân dưới của anh cách một lớp quần ngủ của cô đưa lên đẩy xuống liên tục, nói thật thì anh rất căng thẳng.

Lần đầu tiên quan hệ với con gái, anh sợ lỡ như mình làm không tốt thì sao?

Nhịp tim và cơ thể của Hứa Cận đều co thắt lại, bàn tay to lớn của anh lần lữa quanh eo cô một lúc lâu, rồi mới dám thò tay vào trong quần cô.

Anh cứ tưởng đó sẽ là chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, nhưng nào ngờ lại là một miếng gì đó mềm mềm, anh chợt có một linh cảm chẳng lành.

“Cái gì thế này?”

“Tôi đang tới tháng” Chu Tuế Tuế trêu chọc nói

“Cô đùa tôi à” Giọng điệu Hứa Cận không mấy tốt lắm.

"Cậu có hỏi tôi đâu."

"..." Làm sao anh hỏi chuyện này được cơ chứ.

Ngoại trừ thứ cứng như gỗ ở dưới đó ra, thì Hứa Cận sụp đổ tột độ, cả người lộ ra vẻ bất lực: “Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”



“Ngày thứ ba.” Chu Tuế Tuế cảm thấy anh đang thất vọng, cô xoa nhẹ đầu anh an ủi.

“Vậy thì tôi phải đợi ba ngày sao…”

“Ba ngày gì cơ chứ, tôi đã đồng ý đâu.” Cô thì thầm.

Anh tính toán thời gian như thế này, giống như hẹn cô lên giường vậy, những chuyện này không phải là yêu nhau sâu đậm, rồi phát triển tự nhiên sao? Chu Tuế Tuế cảm thấy kì lạ.

Hứa Cận không nói gì, chỉ im lặng nằm lên người cô, ngửi hương thơm cơ thể cô, cố gắng bình tĩnh lạị.

Nhưng mà, anh đã thất bại.

“Tuế Tuế.” Anh như dùng âm mũi nói với cô.

“Hửm?”

“Tôi bệnh rồi.”

“Tôi biết.”

“Tôi khó chịu quá.” Anh vùi mặt vào tóc cô.

“Vậy thì sao?” Thấy anh làm nũng như vậy, trái tim cô như muốn tan chảy.

"Cô giúp tôi ra được không, tôi cứng…" Hứa Cận mạnh dạn hỏi.