Chương 52: Phiên ngoại kiếp trước 7

Lúc Du Hoằng Nghĩa nghe người nói nhận được thư từ Kinh Thành gửi tới thì đứng phắt dậy, phất áo dài bước nhanh đi lấy thư.Lòng đầy mong đợi tháo thư ra, hắn dừng động tác lại.

Trên tờ giấy nhẹ bay viết đầy chữ nhỏ chằng chịt kín mít.

Mà ngoại trừ chữ "Du" hắn có thể miễn cưỡng nhận ra thì hoàn toàn đọc không hiểu tất cả những chữ khác.

"Đi vào trong thôn tìm tiên sinh một chút." Doãn Ngô cũng đang ngóng nội dung trong thư, ở một bên nghĩ biện pháp cho hắn.

Du Hoằng Nghĩa đồng ý, rồi lại vội vội vàng vàng xuống núi.

Nhưng thôn dân đều sợ hắn, chỉ có một vị tú tài gầy yếu bị người vợ chua ngoa của mình đẩy ra ngoài.

Miệng nàng ta mắng: "Đọc sách đọc sách đọc sách, đọc sách cả mấy chục năm đã dùng cái rắm gì đâu. Nhanh đi đọc thư cho người ta."

"Nhưng hắn... là... của Du trại..." Mặt vị tú tài cứng đờ, ấp úng không chịu đồng ý.

Sắc mặt Du Hoằng Nghĩa có chút khó coi.

"Con mẹ nó nhà ngươi, hắn đưa tiền mà! Đọc sách rách rưới mấy chục năm, cuối cùng cũng có thể kiếm chút tiền cho bà đây! Ngày nào cũng giống như một con sâu gạo, nước chẳng xách được, đất cũng không cuốc nổi, chỉ trông cậy ngươi làm chút chuyện này lại còn sợ chết! Nhanh đi đọc cho hắn một chút."

"Biết rồi! Biết rồi!" Sự thanh cao trong xương của vị tú tài bị thê tử của mình giẫm không đáng giá một đồng, tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên, giương cằm lên la to.

"Thế này còn được." Người vợ hừ một tiếng.

Du Hoằng Nghĩa ngồi đối diện vị tú tài, đưa tờ thư cho hắn ta.

Tú tài run lẩy bẩy nhận lấy.

Mặt thê tử hắn ta không vui, nhưng thân thể chắc nịch lại gần sát bên cạnh tướng công của mình, hai tròng mắt nhìn Du Hoằng Nghĩa chằm chằm.

Từ đầu đến cuối đều bảo vệ tướng công của mình.

Du Hoằng Nghĩa cười một tiếng, trong lòng tự dưng bốc lên chút vị chua ngọt đan xen.

Rồi lại đột nhiên nhớ tới chuyện xưa nhiều năm trước, hắn thu nụ cười lại, hắng giọng một cái.

Tú tài và thê tử của ông ta bị dọa đến run rẩy.

"Ta nói... ta lập tức đọc." Tú tài tưởng rằng hắn đang thúc giục mình.

...

Nừa giờ sau, Du Hoằng Nghĩa mặt đầy hớn hở ra khỏi nhà tú tài, lẩm bẩm trong miệng: "Ta biết mà, tên Liễu Uẩn Chi này là một người đáng tin."

Người vợ kia cất điện bạc đi, xúc động: "Chuyện này... tên người Du trại này thật là rộng rãi... tùy tùy tiện tiện đã cho một điện bạc."

Tú tài miệng khô lưỡi khô ngồi phịch xuống trên ghế phản bác yếu ớt, "Thế nào là tùy tùy tiện tiện! Một phong thư lại bắt ta đọc đi đọc lại từ đầu đến cuối tám lần!"

"Thông cảm thông cảm, muội muội người ta sắp thành thân, trong lòng vui vẻ." Người vợ nhận chén nước đưa cho hắn ta.

"Hôm nay... tiện thể đi mua một quyển sách ngươi nhắc mãi nhiều ngày đi." Nàng ta nhìn dáng vẻ uống nước ngấu nghiến của hắn ta mở miệng nói.

"Nương tử, nàng thật là tốt..." Tú tài sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng. Trong mắt là vẻ không thể tin, hơn nữa còn tràn ra sự ngạc nhiên mừng rỡ.

"Nhìn cái đức hạnh của ngươi này." Người vợ giễu cợt.

Nàng ta nghiêng đầu nhìn đống sách sắp bị lật nát vụn ở bên giường, hốc mắt chua xót.

Vị tú tài không biết, thật ra nàng cũng sợ muốn chết. Nàng ta sợ Du trại, sợ Du Hoằng Nghĩa.

Nhưng sợ hơn là tướng công của mình không chạm tới sách mà mình muốn, sợ hắn không vui vẻ.

-

Doãn Ngô thấy Du Hoằng Nghĩa vừa về tới Du trại đã vào nhà thu dọn đồ đạc, trong lòng thắc mắc.

"Chuyện gì gấp gáp như vậy?"

"Liễu Uẩn Chi trúng Trạng Nguyên khoa cử, viết thư tới báo muốn thành thân với Du Yên, bảo ta làm đại cữu hắn. Ta phải mau dọn dẹp một chút đi Kinh Thành, hai người họ đang chờ ta đó." Du Hoằng Nghĩa cũng không ngẩng đầu.

Sau lưng không có tiếng động, hắn nghi ngờ xoay người.

Mặt Doãn Ngô đầy phẫn uất.

"Đừng ghen tị, nhanh chóng dọn dẹp chút rồi đi cùng ta đi." Du Hoằng Nghĩa nói tùy ý.

"Đệ cũng đi?" Giọng Doãn Ngô nâng cao lên.

"Đúng. Trong thư đã dặn dò chính xác rồi, bảo ta dẫn cả ngươi đi."

Chẳng lẽ là Du Yên nhớ hắn? Doãn Ngô vui vẻ một giây lại lập tức suy sụp. Nhớ hắn cũng vô dụng, nàng sắp làm thê tử của người khác rồi.

"Nhanh lên, chớ làm chậm trễ ta."

"Được!" Doãn Ngô đáp một tiếng, vội vàng rời đi. Trên mặt băn mang theo nụ cười. Du Yên trả giá vì Liễu Uẩn Chi, mắt hắn thấy được hết, trong lòng cũng đau đớn. Bây giờ rốt cuộc nàng có được sự đáp lại, hắn cảm thấy vui vẻ thay Du Yên.

Doãn Ngô là do Liễu Uẩn Chi cố ý kêu tới.

Mục đích là để hắn ta làm chứng cho tình yêu của Liễu Uẩn Chi hắn và Du Yên.

-

Chuyện thành thân này, Du Yên mơ hồ nghe thấy Liễu Uẩn Chi nhắc tới trong giấc mộng, nàng vẫn tưởng là nằm mơ, tùy ý đồng ý hai tiếng, hơn nữa dặn dò hắn, phải nhớ mời Du Hoằng Nghĩa tới.

Chưa được mấy ngày, nàng đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nghĩ đến ca ca liền nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên bên tai.

"Yên nhi."

Du Yên còn chưa nhìn thấy người, mắt đã rơi lệ trước.

Dáng vẻ Du Hoằng Nghĩa vẫn uy phong lẫm liệt như vậy, chỉ là trên mặt hiện ra chút mệt mỏi, có lẽ là đánh xe mệt mỏi, cả đêm không nghỉ ngơi.

Du Yên ghé vào trong lòng hắn, quẹt phải khuôn mặt đầy bụi đất, nước mắt lẫn với bụi lại dính lên mặt đen sì một mảng.

"Chậc, nha đầu dơ, cũng sắp làm mẹ rồi còn khiến ta bận tâm như vậy." Du Hoằng Nghĩa giúp nàng lau đi, nào ngờ càng lau càng bẩn, mặt Du Yên hoàn toàn đen thui.

"Buông tay buông tay." Du Yên thở phì phò giãy ra. ...

Sau khi Du Hoằng Nghĩa biết được chuyện của Dương Ngọc Kha, gương mặt hắn lạnh lùng, cực kỳ không vui.

Du Yên nhìn một cái đã biết hắn tức giận.

"Ca, chàng thật sự không quan tâm nàng ta một chút nào. Bình thường bận bịu với công vụ, vừa có thời gian là tới ở cùng muội, chàng và Dương Ngọc Kha sắp không gặp nhau được một tháng rồi." Du Yên căn bản không cần ngày nào cũng phải dán mắt vào Liễu Uẩn Chi.

Tiểu Thúy hóng chuyện này, hôm nào cũng báo cáo với nàng.

"Ta biết, nhưng ta chỉ sợ muội..."

"Huynh còn không biết muội sao, lòng còn nhỏ hơn hạt đậu. Nếu chịu tủi thân, muội sẽ trực tiếp trở về Du trại." Du Yên cười một tiếng, "Nhưng muội là muội muội của Du Hoằng Nghĩa, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị bắt nạt."

Du Hoằng Nghĩa sửng sốt, lập tức cất cao giọng nói: "Nhớ không tệ."

"Huynh nhắc mãi từ nhỏ đến lớn, làm sao muội không nhớ được chứ."

Phụ mẫu mất sớm, huynh trưởng vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân nuôi dưỡng nàng lớn lên. Lời nói nhiều với nàng nhất chính là câu này, nàng quên thế nào được.

-

Sau khi trở về, Liễu Uẩn Chi ở luôn sảnh ngoài nói chuyện với Du Hoằng Nghĩa.

Du Yên bị Du Hoằng Nghĩa đuổi vào trong nhà, không để nàng đi ra. Du Yên bĩu môi một cái, xì ra một câu: "Không lạ gì."

Du Hoằng Nghĩa trợn to hai mắt, bảo nàng kiềm chế chút trước mặt Liễu Uẩn Chi, thật vất vả mới gặp được muội phu tốt như vậy, cũng không thể để hắn lâm trận bỏ chạy.

Du Yên le lưỡi chạy mất.

Không hề giống với một mẫu thân tiêu chuẩn đang mang thai một chút nào.

-

"Ta biết huynh đang lo lắng chuyện gì. Đợi sau khi ta và Du Yên thành thân sẽ tìm lý do để đuổi Dương Ngọc Kha đi. Lúc trước ta đồng ý để bọn họ ở Liễu trạch làm người hầu cũng chỉ bởi vì hai cha con bọn họ càn quấy thề thốt không thôi, lại niệm tình xưa giữa bọn họ và phụ mẫu ta. Huynh yên tâm, ta sẽ không để bọn họ uy hϊếp tới Du Yên..." Liễu Uẩn Chi đi thẳng vào vấn đề, biểu cảm trên mặt vừa dứt khoát lại thành khẩn.

Lời Du Hoằng Nghĩa vừa định nói ra lập tức đều bị nuốt lại vào trong bụng, ngượng ngập cười vài tiếng, rồi lại phát hiện không có gì có thể nói thêm nữa.

"Ngươi thực sự không trách ta bắt ngươi tới Du trại?" Trước khi đi hắn hỏi Liễu Uẩn Chi như vậy.

Liễu Uẩn Chi nhẹ nhàng như không cười một tiếng, "Chưa từng. Ta ở Du trại có ăn có ở, mọi người chưa từng khắc nghiệt với ta, còn nữa ta ở đó mới làm quen với Du Yên, sao ta trách huynh được."

Du Hoằng Nghĩa sững người, cao giọng cười một tiếng. "Tốt."