Ông ta cho rằng Trịnh Sở đã chết chắc rồi, lần này không ai cứu được anh.
Vẻ mặt của Trịnh Sở rất bình tĩnh, không hề để ý đến phản ứng của những người xung quanh, tốc độ di chuyển của anh cực nhanh, giống như một cơn gió tránh được công kích của ánh sáng màu đen mà Trần Hổ đánh ra.
Trịnh Sở ngay lập tức tung ra một quyền đánh vào cằm của Trần Hổ.
Răng rắc!
Xương hàm của Trần Hổ vỡ nát, ông ta phun ra một ngụm máu, thân hình lộn mấy vòng trên không trung.
Trịnh Sở không định tha cho Trần Hổ, anh dậm chân một cái rồi bay lên không trung, chuẩn bị đạp thêm một cước vào bụng Trần Hổ.
Khi chân phải của Trịnh Sở chuẩn bị đạp trúng bụng của Trần Hổ.
Trần Hổ liền cảm giác được sự sợ hãi tột độ, đây chính là cảm giác của người sắp chết, ông ta liền hoảng sợ nói.
"Sư huynh của tôi là Cổ Thế Tuyệt, sư phụ của tôi là Vương Thành Nhân, cậu không thể gϊếŧ tôi".
Trịnh Sở nghe Trần Hổ nói thì sắc mặt vẫn lạnh lùng, hoàn toàn không xem hai người mà ông ta vừa nói ra gì: "Cho dù ông là đồ đệ của ai cũng không quan trọng, hôm nay ông phải chết".
Vừa dứt lời, chân phải của Trịnh Sở đã dẫm nát bụng của Trần Hổ.
Ầm!
Thân thể Trần Hổ đập mạnh xuống đất giống như vừa bị núi lớn trấn áp, khoét ra trên mặt đất một cái hố sâu.
Lúc này khuôn mặt dữ tợn của Trần Hổ đã cứng đờ, hai mắt trợn to, xương cốt toàn thân đều tan nát, nội tạng vỡ ra, hẳn là đã mất mạng.
Trịnh Sở vừa gϊếŧ chết Trần Hổ như thể anh chỉ làm một chuyện nhỏ nhặt, anh vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng bước đến bên cạnh Trần Hổ, nhặt mặt dây chuyền ngọc bích màu đen lên, cẩn thận cảm nhận linh lực dao động trên mặt dây chuyền ngọc bích màu đen rồi bỏ nó vào túi.
Mặt dây chuyền ngọc bích đen này là một tiểu pháp khí, sau này có thể sẽ hữu ích.
Tất cả mọi người trong phòng đều vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Trịnh Sở có thể dễ dàng đánh bại một nhân vật cường đại như Trần Hổ.
Hai tay Lý Thiên Thuận run rẩy, chuyển động của ông ta lúc này cực kỳ chậm chạp.
Ông ta nhìn Trịnh Sở, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi cùng bất an.
Lý Thiên Thuận luôn coi Trịnh Sở là kẻ thấp hèn nhưng sau khi nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Trịnh Sở ngày hôm nay thì ông ta đã thay đổi suy nghĩ.
Ngay cả một nhân vật như Trần Hổ mà Trịnh Sở cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết, chẳng lẽ anh là võ đạo tông sư?
Lý Thiên Thuận liền hô to một tiếng: "Trịnh đại sư bất khả chiến bại, không ai có thể ngăn cản Trịnh đại sư".
Chu Trang Tiêu lúc này hoàn toàn ngây người.
Ông ta không thể nào ngờ được cho dù Trần Hổ ra mặt cũng vô ích, thậm chí ông ta còn bị Trịnh Sở gϊếŧ chết một cách dễ dàng.
Chu Trang Tiêu do dự một lát rồi cũng mở miệng hô hào hùa theo: "Trịnh đại sư uy vũ, Trần Hổ không biết trời cao đất rộng lại dám đối đầu với Trịnh đại sư".
Trong lòng ông ta cảm thấy rất hối hận, nếu như sớm biết Trịnh Sở mạnh đến vậy thì ông ta đã không nhờ Trần Hổ ra tay với Trịnh Sở.
Nếu như biết chớp thời cơ thì nhân vật quyền lực nhất ở Giang Nam có thể đã là ông ta rồi.
Tạ Bá Ngọc nhìn thấy bản lĩnh của Trịnh Sở thì nét mặt liền tràn đầy hưng phấn.
Ông ta cảm thấy phán đoán ban đầu của mình quả thật chính xác, thực lực của Trịnh Sở không hề làm ông ta thất vọng.
Chỉ cần có thể lôi kéo được Trịnh Sở về phía mình thì ảnh hưởng của nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam sẽ càng được củng cố hơn trong tương lai.
Tạ Mẫn Phong nhìn thấy sự đáng sợ của Trịnh Sở thì thầm mừng trong lòng bởi vì trước đó đã không đối nghịch với Trịnh Sở vì vấn đề của Tạ Bá Ngọc.
Nếu không thì chính anh ta chắc chắn cũng sẽ chết rất thảm.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Tạ Mẫn Phong làm ướt hết quần áo của anh ta.
Tạ Tiểu Mẫn nhìn Trịnh Sở, thầm lẩm bẩm trong lòng: "Trước đây mình đã đánh giá thấp anh ta, không ngờ anh ta lại mạnh như vậy".
Trịnh Sở nhìn phản ứng của mọi người trong phòng, nét mặt vẫn bình thản đi về phía Lý Thiên Thuận.
Lý Thiên Thuận nhìn thấy Trịnh Sở đang tiến về phía mình thì liền hoảng hốt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Trước khi kịp nhận ra thì quần áo của ông ta cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Trịnh đại sư, cậu có chuyện gì muốn tôi làm sao?”, Lý Thiên Thuận bây giờ làm gì còn dám báo thù nữa, chưa hồn phi phách tán là đã tốt lắm rồi.
Trịnh Sở chậm rãi nói với Lý Thiên Thuận: "Nghe nói ông rất muốn gϊếŧ chết tôi?"
“Không… không dám, cho tôi thêm một trăm lá gan thì tôi cũng không có dũng khí như vậy”, Lý Thiên Thuận sợ tới mức nói lắp bắp: “Trước đây… trước đây là do tôi có mắt như mù, bây giờ... bây giờ tôi không bao giờ dám xúc phạm cậu nữa".
Trịnh Sở cười nói: "Đầu óc của ông đang nghĩ chuyện gì, ông cho rằng tôi không nhìn ra sao?"
Hai chân Lý Thiên Thuận mềm nhũn, ông ta quỳ thẳng xuống trước mặt Trịnh Sở, run run giọng nói: "Tôi không dám, tôi không dám, cầu xin đại sư đừng gϊếŧ tôi".
Trịnh Sở cười lạnh nhìn Lý Thiên Thuận nói: "Nể tình con trai của ông là bạn học cũ của tôi, tôi cho ông hai con đường, tự ông chọn một cái đi".
Nói đoạn, anh dừng một chút rồi lại nói tiếp bằng giọng nói lạnh như băng: "Một là ông rời khỏi Hoa Hạ suốt đời, hai là chết ở đây".
Trịnh Sở biết gϊếŧ người để giải quyết vấn đề sẽ gây ra vô số rắc rối cho nên anh sẽ không gϊếŧ người nếu như không ở trong hoàn cảnh bắt buộc.
Lý Thiên Thuận không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức dùng hết sức quỳ xuống dập đầu nói: "Cảm ơn đại sư đã tha mạng không gϊếŧ, tôi sẽ chuẩn bị rời khỏi Hoa Hạ ngay bây giờ".
“Cút!”, giọng điệu lãnh đạm của Trịnh Sở khiến cho tất cả mọi người có mặt đều ớn lạnh sống lưng.
Nghe vậy, Lý Thiên Thuận lập tức đứng dậy chạy khỏi nhà thi đấu Hương Lâm, không còn quan tâm đến hình ảnh của mình nữa.
Chu Trang Tiêu vô cùng hoảng sợ khi thấy Trịnh Sở yêu cầu Lý Thiên Thuận rời khỏi Hoa Hạ.
Khuôn mặt của ông ta lúc này trắng bệch như bột mì, chỉ nhìn Trịnh Sở thôi cũng cảm thấy hai chân run rẩy.
Chu Trang Tiêu rất sợ hãi, sợ rằng Trịnh Sở sẽ gϊếŧ mình ngay lập tức. Ông ta cúi đầu cầu nguyện, hy vọng Trịnh Sở đừng bước tới trước mặt mình.
Dù sao Lý Thiên Thuận cũng có con trai là bạn học của Trịnh Sở, nhưng con trai của ông ta thì không phải là bạn học của người đáng sợ như Trịnh Sở.
Trịnh Sở bước đến trước mặt Chu Trang Tiêu, liếc nhìn bộ dạng sợ hãi của Chu Trang Tiêu rồi hỏi: "Sư huynh cùng sư phụ của Trần Hổ hiện giờ đang ở đâu?"
Đó là vấn đề anh quan tâm nhất lúc này.
Mặt dây chuyền ngọc bích đen trong tay Trần Hổ là pháp khí, điều đó chứng tỏ trong hàng ngũ đối phương cũng có tu tiên giả tồn tại.