Chương 238: Âm mưu bất thành

Tiếng ting ting reo lên.

Trịnh Sở biết đây là chuông báo thanh toán của đám người Trịnh Lượng Lượng.

Anh nói trò chuyện đôi câu với Tạ Phi Phi rồi cúp máy.

Sau đó hướng ra phía cửa, nói: “Vào đi”.

Cạch.

Cửa phòng mở ra, Trịnh Lượng Lượng một mình đứng đó.

Trịnh Sở lần đầu thấy Trịnh Lượng Lượng đi một mình, trước đây đều là ba người cùng nhau.

“Có một mình?”, Trịnh Sở bình thản hỏi, có chút thắc mắc Trịnh Vĩ Cường và Trịnh Minh Lượng sao không đi cùng.

Trịnh Lượng Lượng kính cẩn đáp: “Gia chủ, lần này tôi đến để thông báo, có quá nhiều hóa đơn, nhanh nhất cũng một tháng mới xử lý xong, hai người họ vẫn đang bận rộn”.

Trịnh Sở nghe vậy, nhíu mày: “Cứ nói thẳng cho tôi biết, hiện giờ nhà họ Trịnh nợ nần gì bên ngoài không?”

Trịnh Lượng Lượng gật đầu, trán toát mồ hôi.

“Sau khi trừ tiền nợ của nhà họ Trịnh, chúng ta còn nợ 20 tỷ”, Trịnh Lượng Lượng nói nhỏ nhất có thể, chỉ sợ Trịnh Sở nổi nóng.

Mặc dù võ đạo tông sư kiếm tiền rất dễ, nhưng 20 tỷ không phải con số nhỏ.

Trịnh Sở nghe xong, chỉ bình thản đáp: “Tôi biết rồi”.

Trịnh Lượng Lượng có chút hoang mang, thắc mắc sao Trịnh Sở không nổi nóng, nhưng vẫn không dám hỏi.

Trịnh Sở xua tay, ra hiệu Trịnh Lượng Lượng rời khỏi.

Sau khi Trịnh Lượng Lượng đi, anh gọi điện cho Hứa Thanh Vân.

Giờ là 8h sáng, Hứa Thanh Vân vừa thức dậy, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị tới chỗ khách sạn.



Mấy ngày nay cô đã bàn bạc với chủ khách sạn rất nhiều, nhưng vẫn chưa chốt được hợp đồng.

Hôm nay không hiểu sao chủ sở hữu khách sạn đột nhiên gọi điện cho cô, nói muốn bàn chuyện.

Hứa Thanh Vân một thân đồ đen, đi tới khách sạn Thiên Quan.

Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Trịnh Sở gọi.

Hứa Thanh Vân khẽ nhíu mày: “Không lẽ Phi Phi nói gì với Trịnh Sở”.

Tối qua Tạ Phi Phi đòi kêu Trịnh Sở đến, kết quả bị Hứa Thanh Vân ngăn cản, Phi Phi liền nói nhất định sẽ gọi điện cho Trịnh Sở.

Hứa Thanh Vân vội nhấc máy: “Trịnh Sở, tôi có chút chuyện, anh cứ lo việc mình đi nhé”.

Trịnh Sở có chút bỡ ngỡ, đáp: “Tôi có chuyện muốn nói với cô”.

“Chuyện gì vậy?”, giọng Hứa Thanh Vân trở nên nghiêm trọng.

Trịnh Sở nghe ngữ khí của cô, mỉm cười: “Không phải chuyện gì lớn, tôi muốn cô đến nhà họ Trịnh Vân Châu một chuyến”.

“Hả?”, Hứa Thanh Vân có chút bất ngờ, kết hôn với anh nhiều năm, nhưng cô chưa từng đến nhà họ Trịnh.

Hôm nay anh đột nhiên mở lời, cô đương nhiên cảm thấy thắc mắc.

“Khi nào cô rảnh thì đến nhé”, Trịnh Sở nói với giọng vừa tự nhiên vừa nhẹ nhàng.

Hứa Thanh Vân đáp một tiếng, sau đó cúp máy rồi gọi cho người sở hữu khách sạn báo hủy hẹn.

Chủ sở hữu khách sạn nghe xong, nói rằng nếu hôm nay cô không đến, vậy sẽ không bán cho cô nữa.

Hứa Thanh Vân nào còn tâm tư mua khách sạn, việc quan trọng trước mắt là tới Vân Châu.

Cô cảm thấy trong lòng bất an, giống như Trịnh Sở xảy ra chuyện. Dù gì nhà họ Trịnh cũng có rất nhiều cao thủ, một mình anh đến đó, quá sức nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Hứa Thanh Vân không cả chuẩn bị đồ đạc, trực tiếp mua vé bay tới Vân Châu.

Trong phòng bao khách sạn Thiên Quan.



Một ông lão với thân hình như cành củi khô héo, đôi mắt trũng sâu và mái tóc bạc trắng.

Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên đang run rẩy sợ hãi. Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, cả người bứt rứt, đũng quần thấm nước.

“Nếu đã không gọi được Hứa Thanh Vân đến, vậy cậu không còn tác dụng nữa”, ông lão nói xong, vươn chiếc gậy đầu lâu gõ lên đầu người kia.

Người đàn ông trung niên hoảng loạn giãy giụa, sau đó, khóe miệng và lỗ mũi trào máu.

Ông lão tóc bạc chắp tay, hậm hực nói: “Hỏng hết chuyện rồi”.

Ông ta là giáo chúng Bách Quỷ Giáo, vẫn luôn ẩn thân ở Giang Nam.

Hôm nay nhận được chỉ thị Bách Quỷ Giáo, phải bắt được Hứa Thanh Vân, uy hiếp Trịnh Sở đến Tây Nam.

Ông ta lập tức ra tay, thế nhưng phát hiện bên cạnh Hứa Thanh Vân có cao thủ nhà họ Tạ bảo vệ.

Ông ta liền thay đổi chủ ý, định bắt Tạ Phi Phi uy hiếp Hứa Thanh Vân.

Kết quả biết được Kỳ Phong Đạo Nhân lúc nào cũng ở cạnh Tạ Phi Phi, khó lòng đắc thủ.

Ông ta mới chỉ đạt cảnh giới minh kình, nếu liều lĩnh ra tay chắc chắn thất bại.

Bên ngoài biệt thự nhà họ Trịnh.

Hứa Thanh Vân lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt căng thẳng. Cô đã cố trấn an bản thân mấy hồi, nhưng vẫn không thể bình tĩnh.

Hứa Thanh Vân ngước nhìn cổng nhà họ Trịnh, trên đó khắc chữ “Vân Châu Trịnh Gia”.

Cô do dự đôi chút, sau đó lấy can đảm bước vào trong.

“Cô tìm ai?”, bảo vệ chặn cô lại.

Có lẽ do sắc mặt cô không tốt lắm, nên bọn họ mới hỏi vậy.

“Tôi tìm Trịnh Sở”, Hứa Thanh Vân bình tĩnh đáp.