Vô Tình Kiếm Đế đột nhiên tỉnh lại, mới phát hiện mình đã lệ rơi đầy mặt. Nước mắt tí tách rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang khe khẽ.
Ngưng thần nhìn về phía đối diện, chỉ thấy lão nhân vẫn im lặng ngồi, đôi mắt hàm chứa cơ trí và thâm thúy vô hạn, đang nhìn mình.
Vô Tình Kiếm Đế muốn lên tiếng, nhưng lại chỉ cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, không ngờ một chữ cũng không nói nên lời. Muốn ngừng rơi lệ, nhưng thế nào cũng không thể ngăn được, đau khổ trong lòng càng ngày càng đậm, trong lúc nhất thời bi từ trong tâm, không thể cắt đứt…
Sau một hồi lâu, Vô Tình Kiếm Đế rốt cuộc ổn định lại được tâm thần, có chút ngượng ngùng lau mắt. Chính bản thân cũng không hiểu, vì sao ở nơi này, mình lại có thể khóc lóc như vậy...
Từ khi trảm tình, bước chân vào Vô Tình đạo, trải qua bao nhiêu chuyện, hắn đã không còn cảm xúc. Cho đến khi Phương Luân Hồi ngay trước mặt mình hương tiêu ngọc vẫn, trong lòng như có một thứ gì đó vỡ vụn, hắn cảm thấy đau khổ, hắn tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn đè nén. Nhưng giờ khắc này, Vô Tình Kiếm Đế lại cảm thấy mình khóc giống như một đứa trẻ.
"Con đã tỉnh?"
Thanh âm lão giả khẽ truyền tới. Rõ ràng ngay tại trước mắt, nhưng thanh âm của hắn lại như vượt qua thiên sơn vạn thủy, từ trong mây mù phiêu đãng mờ mịt truyền tới, không ngờ tràn đầy hư ảo....
"Vâng." Vô Tình Kiếm Đế cúi đầu. " không ngờ vừa rồi quá xúc động mà rơi lệ...."
"Rơi lệ có gì xấu hổ?" Lão giả cười một tiếng.
“Ta huyễn hóa Thương Hải Tang Điền đại pháp, ngưng tụ ngàn vạn năm vào một khắc, hóa dĩ vãng thành hiện tại, đưa con vào thế giới của ta, cho con nhìn thấy thăng trầm trong đời ta, cay đắng ngọt bùi một đời, cô đơn hào khí một đời, thâm tình si tâm một đời...."
Lão giả lại chậm rãi nói: "Không ngờ con lại xấu hổ chỉ vì mình rơi lệ?"
Vô Tình Kiếm Đế khϊếp sợ ngẩng đầu, ánh mắt không thể nào tin nổi, nhìn lão nhân.
"Sư tôn?"
Chẳng lẽ những gì nhìn thấy vừa rồi, là sự thực sao?
Không ngờ sư tôn đã dùng thần công thông thiên triệt địa tạo ra một loại ảo giác? Sau đó đưa mình vào trong? Tái hiện quá khứ trong hiện tại?
Lão nhân khẽ gật đầu, khẳng định suy đoán của Vô Tình Kiếm Đế.
"Khóc rồi, có thoải mái hơn không?" Lão nhân lẳng lặng nhìn hắn.
Kể từ khi Phương Luân Hồi bỏ mình, trong lòng Vô Tình Kiếm Đế như có cảm giác buồn bực. Thất tình trong nháy mắt như sôi trào, càng làm Vô Tình Đạo lung lay. Nay hắn lại quyết định phản đạo, không ngờ lại một bước lên trời, gần đạt tới Chứng Đao. Vô Tình Đạo tan vỡ nhưng lại đối lập với Hữu Tình Đạo, càng nghiêm trọng hơn Hữu Tình đạo mới thành lập dường như chưa kịp thành lập lại sắp tan biến cùng Vô Tình Đạo. Nhưng giờ phút này, sau khi nghe xong những lời này, mới đột nhiên phát hiện, Thất tình trong tâm đã khôi phục, kèm theo đó là Hữu Tình Đạo của hắn.
"Nước mắt, là thứ tốt! Khóc, cũng là tốt." Lão nhân có chút thương yêu nhìn hắn.
“Vâng… Con nhớ kĩ… “ Vô Tình cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại một vẻ sáng ngời.
Lão giả vui mừng mỉm cười.
Lão giả huyễn hóa quá khứ một lần, diễn hóa thương hải tang điền dạy bảo, đã khiến cho thái độ đối với nhân sinh của hắn xảy ra thay đổi long trời lở đất!
“Nhớ năm xưa, ta mới bước chân vào hồng trần lịch lãm… “
Từng câu, từng câu chuyện xưa được lão giả kể lại, Vô Tình đứng đó chăm chú nghe. Hắn thiên tư tuyệt luân đã nhạy cảm chú ý tới, sư tôn vì cảnh tỉnh mình mà huyễn hóa nhân sinh, phá giải tâm ma xong lại bắt đầu giảng thuật hữu tình đạo chân chính mà lão giả tu luyện.
Tất cả huyền bí bên trong, đều nằm trong những câu chuyện xưa cũ mà lão giả kể.
Cho nên Vô Tình thả lỏng toàn bộ tâm thần, hết sức chăm chú, khiến cho mình hòa tan vào những câu chuyện đó. Đúng vào lúc này, hai đạo ánh mắt sắc bén của lão giả chợt bắn ra, Vô Tình lập tức ngẩn người, cảm thấy ánh mắt này tuy lặng lệ như kiếm nhưng lại tràn đầy lực lượng ấm áp, cùng môt loại ý thức kỳ diệu, còn có một loại lực lượng pháp tắc huyền ảo…
Mà dưới sự dẫn dắt của ánh mắt đó, trong hốt hoảng, Vô Tình không ngờ lại cảm giác được, mình tựa hồ đã hóa thân thành lão giả tiến trở lại thời điểm ngàn vạn năm trước…
Nhưng kỳ diệu là ở chỗ, thần trí hắn vẫn thanh tỉnh vô cùng....
Hữu tình đạo…
“Kỳ thật, thế gian vốn không có cái gì hữu tình đạo hay là vô tình đạo. Chỉ nhìn ngươi vì sao mà tu luyện, vì sao mà gϊếŧ người, sau khi gϊếŧ người, trong lòng là bình yên, là vui mừng, hay là tàn nhẫn....".
"Cái gọi là vô tình đạo, chính là vì sát nhân mà sát nhân, một lời không hợp liền rút đao khiêu chiến. Cứ như vậy, trải qua bao nhiêu năm tháng, tự nhiên tôi luyện thành lòng dạ lãnh khốc lạnh như băng, phàm là việc gì đều cân nhắc trên cơ sở an toàn sinh tử của bản thân. Hết thảy đều lấy lực lượng làm tối thượng, kẻ mạnh làm vua! Lâu ngày, hình thành tính cách tự đại tự cuồng, hết thảy đều lấy mình làm trung tâm, cũng mất hắn bản tính và bản tâm."
"Mà hữu tình đạo, tuy cũng gϊếŧ người, cũng cướp bóc, nhưng điểm xuất phá lại không giống. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta gϊếŧ cũng không thẹn! Như vậy, cũng là lấy mình làm trung tâm, nhưng cái tôi này lại bao quát rất nhiều thứ."
"Vì thế, từ đây mới bắt đầu phân chia thành hữu tình đạo vô tình đạo. Càng phát triển, lại càng trở nên khác biệt."
"Vô tình đạo tự đại cuồng vọng khát máu, đó là tâm ma, nhưng cũng có điểm tốt, đó chính là cắt đứt hết thảy vướng bận, chỉ cầu bản thân đạt tới đỉnh phong. Cho nên, vô tình đạo tu luyện nhanh hơn! Nhưng cái này cũng có giới hạn. Tuy với tu vi ta bây giờ, còn không biết cực hạn ở điểm nào, nhưng cảm giác được, tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, tuyệt đối tương lại sẽ không thể phát triển vô hạn! Bởi vì Thiên Đạo vô tình,ngươi theo vô tình đạo là thuận thiên, nhưng ngươi mãi mãi dưới thiên...."
“Mà hữu tình đạo từ xưa đã không ai đạt tới đỉnh phong, là bởi vì ngoài nghịch thiên mà đi… Hữu tình đạo yêu cầu tình cảm tới sâu đậm, có một người ký thác tâm linh vĩnh viễn. Có một số người nửa đường lạc bước, hoặc là mất mạng, hoặc là bị năm tháng xóa hết chân tình, quên lãng tất cả, cuối cùng phải dừng chân mãi mãi.”
Lão giả cười ngạo nghễ: "Bọn họ tu luyện hữu tình đạo không thành, là bởi vì bọn họ yêu không đủ sâu đậm. Dụng tình cũng không đủ sâu! Cho nên, một khi bạn lữ mất đi, một thời gian ngắn còn có thể hồi ức, nhưng trải qua thời gian dài, lại dần dần quên lãng..."
"Năm tháng cũng lãng quên, mới là thứ đáng sợ nhất trên đời...."
"Nếu ngươi tu luyện hữu tình đạo, lại quên lãng tình của bản thân... làm sao có thể đạt tới đỉnh phong?"
Vô Tình sợ hãi tỉnh ngộ: Hữu tình đạo, lại quên đi tình của bản thân....
"Sau khi thê tử ta mất đi, ta thủy chung vẫn nghĩ rằng, nàng vẫn còn ở bên cạnh ta. Bức họa của nàng, khí tức của nàng, ánh mắt của nàng... vẫn tồn tại như trước....."
"Cho nên, ta ở nơi này, có lẽ con sẽ cảm thấy chua xót, cảm thấy ta sống thực thống khổ. Nhưng chính ta... lại cảm thấy vui mừng. Bởi vì không có bất cứ ai tới quấy rầy chúng ta...."
"Lòng ta bình thản, không chú trọng luyện công, nhưng tu vi cứ tự nhiên mà tăng mạnh."
Lão nhân có chút mệt mỏi thở dài nói: "Đây cũng là hữu tình đạo của ta. Hữu tình đạo của ta chính là yêu sâu đậm!"
"Nhưng hữu tình đạo con sắp tu luyện, sẽ lại là hữu tình đạo của chính con."
“Ta đã dụng thần thông giúp con khởi đầu hữu tình đạo của con! Con đã bước một chân vào rồi, con đường sau này con phải tự đi tiếp thôi… “
“Con đường hữu tình đạo… một bước một gian nguy, một bước một thiên kiếp, mà con sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, con… không sợ chứ? “
“Sẽ không thưa sư tôn.”
Vô Tình nắm chặt tay, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết nói. Nhưng lại tỏ ra buồn khổ,
“Nhưng… nhưng con còn cơ hội đó sao? “
Tay lão giả đưa lên, một quang cầu chớp hiện trước mặt Vô Tình.
“Đây là? “
“Nó là Thệ Ước, một trong ngũ bảo của Thiên Địa. Bảo vật bất truyền của Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo….”
“Thệ Ước… Thệ Ước Luân Hồi… “
…
“Ngươi không… không đau… khụ… nhưng… nhưng… nhưng ta đau… ta đau lắm… đau lắm ngươi biết không… Tội gì… tội gì phải khổ như… như vậy chứ… khụ… “
“ Nếu ta luân hồi… hứa… hứa với ta...phải đi tìm ta… tìm ta…”
“Ngươi hứa rồi đấy… “
“Nhớ kĩ… nhớ kĩ… không được phép quên ta… ta đẹp hơn kiếm… Thệ Ước - Luân Hồi “
…
Từng câu nói cứ quanh quẩn trong đầu Vô Tình, Vô Tình ngơ ngác nhìn vào quang cầu trước mắt. Trong lòng đau khổ không thôi.
“Ta hứa… ta hứa… ta nhất định sẽ đi tìm nàng… cho dù thiên băng địa liệt, ta vẫn sẽ tìm được nàng.”
Hốc mắt hắn đã ươn ướt, vươn tay nắm chặt Thệ Ước. Lão giả nhìn vậy không nói gì, phất tay một cái, không gian sụp đổ, thời gian như ngưng trệ. Một cánh cổng hư không xuất hiện.
“Có Thệ Ước đó, nó sẽ giúp con chuyển thế rất dễ dàng, từ bây giờ con sẽ phải tự lo cho mình. Nhớ kĩ, trụ cột mới là quan trọng nhất, thất tình của con không đầy đủ. Hãy tu bổ tâm, đạo tâm kiên định mới giúp con đi dễ dàng trên Hữu Tình Đạo.”
“Con đã ghi nhớ thưa sư tôn! “
Linh hồn Vô Tình quỳ trên hư không, dập đầu ba cái, rồi đứng dậy. Ánh mắt kiên định, tay nắm chặt Thệ Ước, bước vào cánh cổng hư không.
Cánh cửa hư không dần biến mất, lão giả chậm rãi thở dài một hơi.
“Hài tử, cố gắng lên… “
Lão giả đứng trước bức họa chợt mỉm cười, sau đó liền ngồi xuống ghế tựa như đã yên lòng, pha một bình trà, vẫn rót đầy hai chén mỉm cười nhẹ giọng nói.
"Trà này ta lén lút hái trên Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ của lão già Sinh Mệnh kia. Nàng nếm thử chút tay nghề của ta, xem có tiến bộ không nào?"
Bức họa trên tường, có một đôi đôi mắt đẹp mà thâm thúy, tràn đầy tình cảm, gió nhẹ thổi qua, bức họa thoáng lay động, người trong bức họa tay áo tung bay, tựa hồ vô hạn thương yêu người nam nhân ngồi bên dưới, muốn thoát khỏi bức tranh mà bước xuống…
,,,,