Sau đó, hắn kéo qua Tần Mộng Dao, hai người thuận thế lăn một vòng, rơi xuống trong rãnh giữa mái phòng.
- Như vậy, không ai có thể nhìn thấy!
Mục Vân cười đắc ý, hoàn toàn không kiêng nể gì cả, đôi tay của hắn được nước lấn tới trèo lên cao phong.
Cùng lúc đó, váy ngắn dưới hạ thân của Tần Mộng Dao được vén lên, cặp đùi đẹp thon dài, triệt để bại lộ trước mắt Mục Vân.
Giở trò, trong lúc nhất thời, đôi tay của hắn không ngừng di chuyển.
Mỗi khi Tần Mộng Dao muốn từ chối, Mục Vân lại dùng miệng ngăn chặn môi của nàng, kết quả nàng chỉ có thể phát ra âm thanh ừ ha ha.
Trăng đêm dần nhô lên, nhiệt độ lại lần nữa hạ xuống mấy phần.
Hai thân ảnh ngồi dậy từ trong rãnh kia.
Tần Mộng Dao không ngừng sửa sang lấy quần áo, mặt nàng đỏ bừng gò má như mật đào, sắc đẹp của nàng càng thêm khiến người ta khó chịu trong người.
Một bên khác, Mục Vân lại vuốt tiểu đệ của mình, để nó ngoan ngoãn đi ngủ.
Một trận mây mưa bất chợt, chỉ là Tần Mộng Dao lại chết sống không để Mục Vân chân chính động thủ, khiến hắn chỉ có thể dùng tay và miệng nếm một ít ngon ngọt.
- Biết ngay huynh là một tên biếи ŧɦái mà!
Tần Mộng Dao nhìn thấy Mục Vân vẫn còn chưa chịu thành thật, nàng trừng to mắt.
- Đây cũng không có cách nào khác, nam nhân nhìn thấy muội, ai không muốn nắm giữ, ta đây vẫn tính là đã rất kiềm chế rồi!
Mục Vân khổ sở nói:
- Mà lại, để băng sơn đại tiểu thư thổ lộ với ta, không kích động mới là lạ!
- Huynh...
- Được, ta là tên hỗn đản!
Mục Vân cười hắc hắc, rồi kéo Tần Mộng Dao ôm vào lòng, nhìn ánh trăng trên trời cao, trong lòng hắn đang hiểu ra.
Ở kiếp trước, hắn chỉ lo truy cầu võ đạo cực hạn, lại quên đi bên người có rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Đã sống lại một đời, vậy hắn sẽ phải chân chính từ bỏ cừu hận, muốn làm gì, làm thế nào, không uổng phí kiếp này sống lại!
- Dao nhi, Băng Hoàng Thần Phách trong cơ thể muội chính là thể phách thần thú chí cao vô thượng trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới, một khi thức tỉnh, tương lai của muội nhất định sẽ bước vào cường giả siêu cấp trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới!
- Ngàn Vạn Đại Thế Giới? Đó là nơi nào?
Tần Mộng Dao ngẩng đầu, ngây thơ hỏi:
- Gần đây, ta cảm giác trong cơ thể mình thức tỉnh rất nhiều ký ức không phải của ta, hình như có cái gì Thần giới, Thương Mang giới, đều là những chuyện ta không hiểu!
Thần giới?
Thương Mang giới, Mục Vân lại từng nghe qua, nhưng Thần giới, Mục Vân lại là lần đầu tiên nghe đến.
- Bắc Vân thành, chỉ là một tòa thành thị thuộc Nam Vân Đế Quốc, mà Nam Vân Đế Quốc chỉ là một đế quốc trên Thiên Vận đại lục mà thôi, Thiên Vận đại lục thì lại là một khối đại lục trong Ba Ngàn Tiểu Thế Giới!
- Thế giới lớn hơn rất nhiều so với kiến thức muội biết, về sau muội sẽ hiểu!
- Ừm, ta mặc kệ thế giới này lớn bao nhiêu, chỉ cần huynh ở bên cạnh ta, nơi đó chính là thế giới của ta!
Tần Mộng Dao vùi đầu vào trong ngực Mục Vân, thẹn thùng nói.
Thời gian một đêm, hai người hưởng thụ lấy không gian riêng của mình, sau khi xuyên qua lớp cửa sổ giấy cuối cùng, trong nháy mắt giữa hai người trở nên vô cùng thân mật.
Mà ngày thứ hai, khi hai người tay nắm tay bước đi trong Bắc Vân học viện, toàn bộ Bắc Vân học viện đã hoàn toàn sôi trào lên!
Đạo sư phế vật đại danh đỉnh đỉnh của Bắc Vân học viện - Mục Vân lại đi cùng với mỹ nữ đạo sư đệ nhất của Bắc Vân học viện.
Một màn này gần như khiến tất cả mọi người của Bắc Vân học viện mở rộng tầm mắt!
Phanh...
Trong một phòng của học viện, một chiếc ghế ầm vang vỡ vụn.
Sắc mặt Điêu Á Đông tái xanh, đứng ở trước bàn, thân thể nhịn không được run rẩy.
- Khó trách Tần Mộng Dao sẽ tới sơ cấp ngũ ban dạy bảo đám rác rưởi kia, thì ra là thế, đến cùng tên phế vật Mục Vân này có gì hấp dẫn nàng?
- Điêu đạo sư không nên tức giận, khẳng định là phế vật Mục Vân kia đã dùng biện pháp gì uy hϊếp Tần đạo sư, bằng không thì...
- Đông Phương Ngọc đâu? Nếu hắn thấy cảnh này, sợ rằng sẽ lập tức nhảy ra gϊếŧ Mục Vân!
Điêu Á Đông giận không kềm được nói.
- Ngày đó Đông Phương Ngọc đến Bắc Vân sơn mạch, sau đó vẫn luôn bặt vô âm tín, ngươi cũng biết, Bắc Vân sơn mạch kia có đi không về rất bình thường!
- Phế vật!
Một bàn tay đập nát bàn gỗ, ngón tay Điêu Á Đông run rẩy, quát:
- Nói với ba người Tề Vân, Mặc Hải, Uông Vân Kỳ, tranh tài nhất định phải thắng, nếu ai thua, Điêu Á Đông ta sẽ trục xuất người đó ra khỏi cao cấp tam ban!
- Vâng!
Người trước mặt nhìn thấy bộ dáng Điêu Á Đông giận không kềm được, cũng không dám mở miệng nữa, sau khi lên tiếng đồng ý thì cẩn thận từng li từng tí rời khỏi công thất.
- Mục Vân, ngươi tốt, ngươi rất tốt, Điêu Á Đông ta ngược lại muốn xem thử, đến tột cùng ai có thể cười đến cuối cùng!
Lời nói lạnh như băng, song quyền Điêu Á Đông nắm chặt, vang lên âm thanh lạch cạch.
- Con mẹ nó!
Ngay khi Mục Vân và Tần Mộng Dao tay trong tay xuất hiện trước mặt Mặc Dương và Tề Minh, Tề Minh luôn luôn kiệm lời ít nói cũng nhịn không được chửi tục.
- Mục đạo sư, ngươi quả thực chính là thần tượng của ta!
- Sư phụ, xin nhận đồ nhi cúi đầu!
Hai người gần như đồng thời mở miệng, mặt mũi tràn đầy ao ước nhìn Mục Vân. Tần Mộng Dao có thể nói là đệ nhất mỹ nữ được toàn bộ Bắc Vân thành công nhận, trước đó, nàng làm cho đám người thổn thức, chú định là đóa hoa sống không quá hai mươi tuổi, sắp héo tàn, khó tránh khỏi để người thở dài.
Nhưng bây giờ, hàn độc trên người Tần Mộng Dao đã bị giải, thiên phú hiện ra, thực lực như bay nhanh.
Mà bây giờ Mục Vân lại bắt được trái tim của Tần Mộng Dao, quả thực là tin tức quá kinh người.
Trong lúc nhất thời, tin tức này nhanh chóng truyền bá với tốc độ nhanh như gió trong Bắc Vân học viện, tại Bắc Vân thành.
- Nhìn cái gì vậy, đừng nhìn, tranh thủ thời gian tu luyện cho ta đi, thua tranh tài, ta sẽ khiến hai ngươi chịu không nổi!
Mục Vân nhịn không được quát, bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, hắn thật sự có chút không chịu đựng nổi!
- Vâng, sư phụ sư mẫu, ta trước cáo từ!
- Mục đạo sư, Tần đạo sư, gặp lại!
Bị hai người trêu chọc, sắc mặt Tần Mộng Dao đỏ lên, thế nhưng ngọc thủ lại vẫn y như cũ cầm thật chặt bàn tay của Mục Vân.
- A, đường đường là Mục đại phế vật mà lại có thể theo đuổi được đệ nhất mỹ nữ Tần Mộng Dao của Bắc Vân thành chúng ta, quả thực là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, kỳ tích!
Nhưng đang lúc Tề Minh và Mặc Dương chuẩn bị rời khỏi thì một tiếng cười trêu tức lại đột nhiên vang lên.
Xoay người, mấy bóng người xuất hiện trước mặt mấy người.
Một người cầm đầu mặc một bộ trường sam màu đen, khuôn mặt lạnh lùng.
Một thiếu niên bên cạnh hắn, dáng người hơi mập, nhìn có phần dáng vẻ sưng vù, người mở miệng, đúng là hắn.
- Mặc Hải, ngươi tới nơi này làm gì?
Nhìn thấy người tới, Mặc Dương sầm mặt lại, nhịn không được khẽ nói.
- Đến xem đường đường là Mục đại phế vật, làm sao thu hoạch được mỹ nhân tâm!
Mặc Hải tiến lên một bước, trêu tức nhìn Mặc Dương, cười nhạo nói:
- Mặc Dương, ngươi sẽ không tưởng là tiến vào nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh là sẽ ganh đua cao thấp với ta chứ? Phế vật chính là phế vật, đừng có si tâm vọng tưởng!