Chương 70: Nhận Đồ

Luyện khí sư cũng không phải một sớm một chiều là có thể học được xong khế văn.

Chỉ là, đối mặt với vấn đề này, Mục Vân cũng nghĩ ra một biện pháp.

Ngày thứ hai, sáng sớm, Mục Vân kéo Tề Minh, đi vào trong phòng luyện khí.

- Tề Minh, những ngày gần đây, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, dùng thủ đoạn khế văn mà ngươi tu luyện được, muốn thắng được Tề Vân, rất khó!

Mục Vân chân thành nói:

- Không nói đến hiện nay Tề Minh đã có thể luyện chế phàm khí trung phẩm, lĩnh ngộ và tạo nghệ của hắn đối với khế văn còn xa cao hơn ngươi!

- Cho nên đạo sư nghĩ ra một biện pháp cho ngươi!

Mục Vân nói, cầm lấy bốn khối linh bản.

Cái gọi là linh bản, là dùng linh tinh thạch làm tài liệu khắc họa.

Linh bản là vật ắt không thể thiếu của luyện khí sư.

Luyện khí sư luyện chế vũ khí, cần ngưng kết khế văn, mà bình thường luyện khí sư cần học tập cô đọng khế văn, chính là cần linh bản.

Dùng chân nguyên ngưng tụ thành khế văn, tạo thành một loại trận pháp cỡ nhỏ, khảm nạm trong linh bản, bảo tồn hoạt tính khế văn, thời điểm khi khí cụ ra lò ngưng hình, thì mang khế văn khảm vào trong vũ khí, kích hoạt khế văn, thì vũ khí sẽ chân chính biến đổi.

Vũ khí không có khế văn, chỉ là một khối sắt bình thường.

Vũ khí nắm giữ khế văn, mới có thể được gọi là thần binh lợi khí.

- Nhìn kỹ!

Mục Vân mở miệng lần nữa.

Đầu ngón tay của hắn hơi ngưng tụ chân nguyên.

Âm thanh xuy xuy lạp lạp vang lên, Mục Vân mở miệng nói:

- Khế văn thiên hạ, lẫn lộn mạnh yếu, nhiều vô số kể, nhưng có hai loại chủng khế văn, lại là độc nhất vô nhị!

- Khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ!

- Khế văn tăng cường là khế văn có thể trong trên cơ sở vốn có của vũ khí, lần nữa tăng cường cường độ liên kết giữa khế văn và bản thân vũ khí, mà khế văn phụ trợ thì có thể giúp cho khế văn và vũ khí dung hợp hoàn mỹ!

- Chính là như vậy đây!

Mục Vân đứng ở một bên khắc hoạ họa tiết trên Linh bản, một bên giảng:

- Nếu ngươi luyện chế một thanh kiếm thuộc tính hỏa, ngươi cần khế văn hỏa linh, sau khi ngươi cho khế văn hỏa linh và trường kiếm dung hợp, kiếm thành, xem như ngươi hoàn thành quá trình luyện khí!

- Thế nhưng vào giờ phút này, nếu như ngươi tăng cường khế văn dung nhập vào trong kiếm, thì ít nhất trình độ thuộc tính và uy lực của kiếm sẽ gia tăng, ít nhất tăng lên ba thành, nếu ngươi cho khế văn phụ trợ dung nhập vào trong đó, thì có thể sẽ tăng thêm mức độ dung hợp của kiếm và khế văn hỏa linh, lần nữa gia tăng uy lực kiếm!

- Khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ, là khế văn tăng cường uy lực của khế văn khác, hiểu chưa?

Vừa dứt lời, Mục Vân dừng tay.

Mà trên linh bản trước người hai người, trên hai khối Linh bản, giờ phút này lít nha lít nhít từng đường nét khế văn được khắc lên.



Nếu nhìn kỹ lại, những khế văn kia vô cùng phức tạp, nhưng hình như lại vô cùng đơn giản.

Mục Vân nhìn Tề Minh, kiên nhẫn nói:

- Hai đạo khế văn này, dù ngươi tìm ở toàn bộ Thiên Vận đại lục cũng không thể nào tìm được, bởi vì đây là ta tự sáng tạo, nhưng hiệu quả, đủ để khiến cho ngươi đánh bại Tề Vân!

- Nhưng, muốn luyện thành, cũng là vô cùng gian nan, mấy ngày nay, ngươi có thể tham khảo bao nhiêu thì tham khảo đi!

- Mục đạo sư...

- Ừm?

- Là như vậy sao?

Đang lúc Mục Vân lẩm bẩm, phía sau có một âm thanh vang lên.

Hắn xoay người, nhìn khối linh bản thứ ba trước mắt, trong nháy mắt, đứng hình tại chỗ.

Võ giả dưới Ngưng Nguyên cảnh, trong cơ thể hắn cũng không chứa chân nguyên, đây cũng chính là tác dụng linh bản, duy trì chân nguyên, nên mới không có chuyện võ giả dưới thất trọng biết cô đọng khế văn.

- Đây là ngươi vẽ?

Mục Vân nhìn khế văn kia trên Linh bản, ngẩn ngơ.

- Đúng vậy... Có phải có gì đó sai không!

Tề Minh nhìn thấy Mục Vân thất thố, hổ thẹn cúi đầu.

- Mẹ nó, ngươi là thiên tài!

Mục Vân nhịn không được xổ một câu nói tục, nói:

- Tề Minh, ngươi chính là thiên tài!

Lần này, Mục Vân kinh ngạc phát hiện, Tề Minh lại có thể nghe hiểu hắn miêu tả rồi khắc hoạ ra khế văn trong một lần, đây quả thực là thiên tài!

- A?

Tề Minh bị phản ứng của Mục Vân dọa sợ, chưa kịp phản ứng lại, trong lúc nhất thời đứng ngốc tại chỗ.

- Thiên tài?

Nhưng hắn nhớ rõ, nửa tháng trước, Mục Vân còn gõ đầu của hắn, mắng hắn là phế vật!

Nửa tháng trước đó, vừa mới tiếp xúc đến cô đọng khế văn, Mục Vân dạy cho hắn mấy loại thủ đoạn thường gặp để cô đọng khế văn, cuối cùng hắn đều trải qua một đoạn thời gian rất dài học tập và luyện chế.

Chỉ là không biết vì sao hôm nay, nhìn thấy Mục Vân điêu khắc hai đạo khế văn này, hắn lập tức cảm giác rất quen thuộc, nhịn không được vẽ vào.

- Mau nói cho ta biết, ngươi nghĩ thế nào?

Mục Vân nhịn không được kích động hỏi:

- Vì sao trước đó ta dạy cho ngươi khế văn, ngươi đều học không tốt, lần này một lần lại có thể vẽ ra!

- Cái này...



Tề Minh ấp úng nói:

- Ta cũng không biết, khế văn trước đó, ta cảm giác rất khó khắc hoạ, nhưng lần này, ta lại cảm giác, rất đơn giản!

Đơn giản? Mẹ nó!

Mục Vân cơ hồ không nhịn được muốn chửi mẹ!

Đây chính là thời điểm năm đó hắn thân là Vô Thượng Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, tốn hao thời gian ngàn năm mới lĩnh ngộ được hai đạo khế văn này.

Nhìn như đơn giản nhưng hai đạo khế văn này ngưng kết ngàn năm tâm huyết của hắn.

Mà lại nương theo hai đạo khế văn này, trong Đại Thiên thế giới, thần khí do hắn luyện chế cũng cao hơn một bậc so với toàn bộ luyện khí sư.

Nhưng hôm nay lần thứ nhất khắc hoạ ra, Tề Minh chỉ nhìn một lần đã có thể ghi nhớ.

Mục Vân cẩn thận suy nghĩ một phen, lần nữa khắc hoạ ra một đạo khế văn.

- Khế Văn Phượng Chi Hoàng Băng Sương!

Đạo khế văn này cũng là một đạo mà Mục Vân đã từng tự sáng tạo, dùng để luyện chế thần binh thuộc tính băng, uy lực của nó vô cùng mạnh mẽ.

- Ngươi thử một chút!

Không nói hai lời, Mục Vân lôi kéo Tề Minh, tràn ngập mong đợi nói.

- Ừm!

Nói, Tề Minh nhíu mày lại, nhìn linh bản, bắt đầu điêu khắc.

Không bao lâu, một đạo khế văn giống như đúc, lần nữa xuất hiện.

Liên tiếp mấy lần, Mục Vân ngưng tụ ra khế văn tự sáng tạo, để Tề Minh vẽ lại theo, hắn cơ hồ đều có thể nháy mắt bắt chước được tới.

Thiên tài!

Không đúng!

Mục Vân đột nhiên hiểu rõ.

Điểm nổi bật của Tề Minh là hắn có thể khắc hoạ ra khế văn hoàn mỹ do mình vẽ ra, nhưng là đối với hàng khế văn đường phố, lại không cách nào tiếp nhận nhanh.

Kỳ tài!

Không thể không nói, Tề Minh là một vị kỳ tài.

Mục Vân suy nghĩ kỹ hiểu rõ, khế văn do hắn tự sáng tạo, vô luận là năng lực hay thủ đoạn khắc hoạ, đều muốn cao minh hơn so với khế văn trên toàn bộ Thiên Vận đại lục.

Thế nhưng Tề Minh có thể tiếp nhận khế văn của hắn, học tập rất nhanh, lại không thể học tập được khế văn trên Thiên Vận đại lục.

Mục Vân đột nhiên cảm giác, hắn phát hiện một khối ngọc thô.

Hiện tại, Tề Minh chính là một khối ngọc thô, hắn có thể hoàn mỹ tiếp nhận khế văn cao cấp hơn, đợi thêm một đoạn thời gian nữa, hắn nhất định là luyện khí sư tuyệt đỉnh chấn kinh ngàn vạn đại thế giới.

- Tề Minh, ngươi có thể nguyện làm đồ đệ Mục Vân ta, đồ đệ luyện khí?